Trước mặt hàng trên danh nghĩa là vương phi của Khánh Vương nhưng những người trong vương phủ từ quản gia cho đến hạ nhân nô tỷ không một ai thừa nhận, tuy bọn họ đã sợ nàng nhưng lại chưa thuần phục.
Vậy được, dẫu sao cũng không có gì làm, lại nói để tương lai được tốt đẹp hơn nàng cần phải chỉnh đảm quản gia, nha hoàn một chút, mà bắt đầu chính là tên quản gia kia.
Có điều hắn nói hắn là người của Hoàng Hậu, nếu nàng xử lý hắn Hoàng Hậu sẽ phản ứng thế nào? Nàng chưa từng gặp qua Hoàng Hậu nên cũng không biết bà ta là người thế nào, cho nên nàng phải lên kế hoạch cần thận.
Đến tối mù tối mịt Thanh Lam mới quay trở lại, nàng ta không diện kiến Dương Khánh Vân mà đi thẳng một mạch về phòng mình, bây giờ thân thể của năng ta đã rã rời, nàng ta cực khổ lắm mới có thể lết xác về đến đây.
Thu Hoài thấy nàng ta muốn kêu nàng ta vương phi muốn gặp thì bị nàng ta mắng cho một trận, nàng lại chạy đến chỗ Dương Khánh Vân bầm bảo sự tình.
“Nàng mệt mỏi không thể đến gặp ta sao?” Dương Khánh Vân cười lạnh nói.
“Bẩm vương phi, nàng ta chính là nói như vậy.
”
“Ừm, vậy để bổn vương phi đi xem nàng ta thế nào.
”
Lúc nàng đi vào viện của Thanh Lam lại thấy nàng ta quấn chăn run rầy trên giường, Dương Khánh Vân không khỏi nghi hoặc, Thanh Lam này lẽ nào là thực sự đổ bệnh? “Gại nàng ta dây.
” Dương Khánh Vận ra lệnh, nàng mới không quan tâm rằng ta bệnh thật hay giả bệnh,
Thanh Lam này có điều mờ ám.
Thu Hoài nghe vậy không dám cãi lời lại đi đến bên giường Thanh Lam gọi mấy tiếng: “Thanh Lam, vương phi đến rồi, người mau dậy a “Cút, tất cả cút hết cho ta!” Trong chăn truyền đến tiếng giận dữ của Thanh Lam, kèm theo đó là vài tiếng thút thít.
Đôi lông mày thanh tú của Dương Khánh Vân càng thêm nhíu chặt, nàng lại lạnh giọng nói: “Kéo chăn của nàng ra.
”
“Dạ” Thu Hoài hơi run tay nhưng vẫn kéo chăn của
Thanh Lam ra.
Chiếc chăn vừa kéo ra Thu Hoài bất ngờ nhìn thân thể của Thanh Lâm, này này, này, Thanh Lam là bị đánh hay sao, tại sao thân thể lại bám tim như vậy? Thanh Lam không có gì che chắn liền bật dậy ôm lấy thân mình lại căm tức nhìn Thu Hoài rồi điên cuồng hét lên: “Người mau cút, ai cho người lấy chăn của ta, mau cút cho ta, cút.
”
“Là ta kêu nàng kéo chăn của người đấy.
” Dương Khánh Vân đi lên hai bước lại nhìn thân thể của Thanh Lam, nếu nàng nhìn không nhằm mấy vết trên cô kia chính là dấu hôn, Thanh Lam này rốt cuộc đã đi đâu làm gì?
Thanh Lam nhìn thấy người phía trước hai mắt trở nên hung tợn lạ cố gắng đè nén xuống một bộ dạng sợ hãi.
Dương Khánh Vân lại nhàn nhạt hỏi: “Người bị làm sao?”
“Nô tỳ, nô tỳ không bị làm sao sao cả.
” Thanh Lam thu mình nói.
“Không sao? Vậy vết bầm tím trên người người là thế nào?” Dương Khánh Vân không tha hỏi, đôi mắt vẫn còn gắt gao nhìn nàng ta.
“Nô tỳ, nô tỳ bị vấp té.
” Thanh Lam cắn môi nói.
“Sao ta lại nhìn thấy nó giống dấu hôn hơn.
” Hai từ dấu hôn được nàng nói một cách chậm rãi, sau đó nàng khoanh tay nhìn biểu hiện của nàng ta.
Nàng ta có chột dạ, có hoảng sợ lại có chút căm giận, thoáng nhìn mọi biểu hiện đều đủ cả, lại kích động nói: “Không phải, không phải dấu hôn, không phải, không phải ”
Nâng ta lắc đầu liên tục, càng nói càng thụt lùi vào phía trong.
Bộ dạng này của Thanh Lam ở hiện đại được gọi là sốc tinh thần, nếu bây giờ có hỏi nàng ta cũng không được gì, nàng lại liếc mắt nhìn Thu Hoài nói: “Người ở đây chăm sóc nàng đi
Nói xong Dương Khánh Vân xoay người rời đi, nàng vừa bước chân ra ngoài lại nghe tiếng gào thét bên trong, “Ngươi cút, ta không cần người chăm sóc.
” Thu Hoài cũng vội vàng chạy ra, nhìn Dương Khánh
Vân nói: “Vương phi, nàng tức giận ném đồ lung tung, nô tỳ….
“Kệ nàng, đi thôi.
” Dương Khánh Vân cũng không hơi đầu quan tâm đến một nha hoàn, nàng ta muốn thể nào thì tùy, tốt nhất đừng đụng đến nàng.
“Vâng.
” Thu Hoài lại lẻo đẻo đi theo sau Dương
Khánh Văn.
“Mày ngày tới quan sát nàng cho ta” Nàng luôn cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn nàng có chút oán hận, nhìn bộ dáng của nàng ta hẳn là bị ép buộc rồi nhưng mà ai lại có thể ép nàng ta, trong vương phủ này ai là người ngang tàng, có quyền thế, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh một nam nhân, không phải là hắn chứ, đệ đệ của quản gia?
Dương Khánh Vân vừa đi vừa suy đoán, lần trước nàng đá tên kia cũng không nhẹ, mới cách hai ngày hắn có thể sao, mà nếu không phải là hắn thì chỉ có một người chính là quản gia, đệ đệ của hắn là tên háo sắc lẽ nào hắn không phải.
Hơn nữa lần đầu tiên gặp hắn, nàng nhìn thấy cũng có không ít nữ nhân hầu hạ đâu, xem ra nha hoàn trong vương phủ này ai có nhan sắc một chút cũng bị hai huynh đệ quản gia nhúng chàm.
không hổ danh là nha hoàn bên cạnh Liễu phu nhân, bị quản gia nhìn trúng cũng là điều dễ hiểu nhưng mà có một điều nói thế nào Thanh Lam cũng là nô tỷ của nàng vậy mà quản gia này lại dám nhúng chàm, cả người Dương Khánh Vân toát ra lãnh ý, mặc dù nàng cũng không để Thanh Lam vào mắt nhưng trên danh nghĩa nàng ta còn là người của nàng, đụng vào người của nàng khác nào là gián tiếp muốn động nàng.
Không được, nàng phải xử lý tên quản gia này càng sớm càng tốt, hắn chính là mối nguy ngại trong vương phủ.
Qua ngày hôm sau cũng không thấy Thanh Lam xuất hiện Dương Khánh Vân cũng không hỏi nàng ta, nàng ăn sáng xong muốn ra ngoài thì quản gia lại đến tìm năng theo cạnh còn có đệ đệ của hắn.
Hai người nhìn Dương Khánh Vân cũng không hành lễ, ngược lại ánh mắt của bọn hán lại gắt gao nhìn năng, Dương Khánh Vân ghê tởm ánh mắt này lanh lùng nói: “Còn nhìn bổn vương phi móc mắt các người.
”
“Ngươi dám.
” Triệu Hải nghiến răng nói.
“Ngươi nói bồn vương phi có dám hay không, có vẻ như lần trước bổn vương phi ra tay quả nhẹ thì phải, vậy thì lần này bổn vương phi sẽ không chút nương tay, đôi mắt này của người bồn vương phi lấy chắc rồi.
” Dương Khánh Vân không biết lấy đâu ra một con dao găm rút ra khỏi vỏ, nhanh như cơn gió đứng trước mặt Triệu Hải, hai mắt trở nên sắc bén.
“Ngươi nói bồn vương phi nên móc mắt nào của người trước?” Con do đã đặt ngay khỏe mắt của hắn
Triệu Bình đứng bên cạnh đôi mắt lóe lên, trong lòng cũng đã có chút run sợ, nữ nhân này hành động sao lại vừa nhanh vừa đáng sợ như vậy.
“Vương phi, mong người lượng thử, đệ đệ ta mới đến nên không biết người đã mạo phạm, hôm nay ta mang hắn đến đây là để tạ tội với người.
” Triệu Bình nhanh chóng nói cũng ra hiệu cho Triệu Hải câm miệng.
“Tạ ội? Các người muốn tạ tội thế nào?” Dương Khánh Vân vẫn chưa bỏ con dao xuống, Triệu Hải đã run người, Triệu Bình thì càng thêm nóng ruột, nữ nhân này muốn gì.
“Vương phi, ta sẽ bảo đệ đệ quỳ xuống dập đầu tj tội với người.
“Ta mới không.
.
” Triệu Hải tỉnh nói tiếp thì cảm thấy có cái gì đó ấm nóng đang chảy xuống.
”Người, nữ nhân này người, người dám ra tay với ta.
”
Triệu Hải vừa tức giận vừa sợ hãi.
“Bồn vương phi có gì không dám, người còn to mồm bổn vương phi cắt lưỡi người còn được.
” Dương Khánh Vân cười lạnh lại rạch khỏe môi hắn một đường.