Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 187

Ánh mắt Hàn Trạch Dương từ lúc Bạch Lăng Diệp bước vào luôn không rời khỏi người cô, cuối cùng anh đã đợi được ngày này, ngày mà cô mặc áo cưới tới gả cho anh.

Lúc ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Bạch Lăng Diệp, anh khẽ thì thầm một lên một câu, "Thật xinh đẹp!".

Âm thanh phát ra chỉ mình anh nghe được, nhưng Bạch Lăng Diệp dường như nghe thấy lời anh nói cô mỉm cười tự tin bước về phía anh với nụ cười tươi đẹp nhất.

Khi hai cô dâu đang từ từ tiến vào lễ đường, Lăng Hạo Thiên đột nhiên ghé sát bên cạnh Hàn Trạch Dương cười đắc ý, "Cậu xem hôm nay bảo bối nhà tôi thật xinh đẹp đúng không? Tôi đã chờ ngày này từ rất lâu rồi!"

"Cút! Hôm nay vợ tôi mới là đẹp nhất!" Hàn Trạch Dương nhàn nhạt nói một câu sau đó anh tiếp tục ngắm nhìn cô dâu của chính mình đang từng bước một tiến về phía anh.

Lăng Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển dời lên người của Vương Giai Kỳ, hôm nay cô ấy thực sự rất xinh đẹp, khiến cho anh cảm thấy thật xao xuyến.

Đến nơi, Vương Hoài Cẩn lần lượt đặt tay của Vương Giai Kỳ và Bạch Lăng Diệp lên tay của Lăng Hạo Thiên và Hàn Trạch Dương.

"Ta giao con gái ta lại cho con!" Vương Hoài Cẩn nghiêm túc nhìn Lăng Hạo Thiên nói, sau đó ông quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Tuy Lăng Diệp không phải con gái ta, nhưng ta sớm đã coi nó như con ruột, bây giờ ta giao nó lại cho cậu!"

"Người yên tâm con nhất định sẽ chăm sóc tốt cô ấy!" cả Hàn Trạch Dương và Lăng Hạo Thiên đều đồng thanh lên tiếng.

"Tốt! Tốt!" Vương Hoài Cẩn gật gật đầu, "Như vậy thì ta yên tâm rồi!"

Hai cặp đôi cùng nhau quay mặt về phía sân khấu chuẩn bị làm lễ tuyên thệ trước mặt của người chủ trì hôn lễ.

Người chủ trì nhanh chóng có mặt, ông đi tới trước mặt hai cặp đôi và bắt đầu đọc lời tuyên thệ: "Anh Hàn Trạch Dương và anh Lăng Hạo Thiên, hai người có đồng ý ở bên cô Bạch Lăng Diệp và cô Vương Giai Kỳ cho đến hết cuộc đời này, cho dù giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay bệnh tật, nguyện suốt đời không rời không bỏ?"

"Tôi đồng ý!" Cả hai dõng dạc trả lời.

Người chủ trì lại quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp và Vương Giai Kỳ, "Cô Bạch Lăng Diệp và cô Vương Giai Kỳ, hai người có đồng ý ở bên anh Hàn Trạch Dương và anh Lăng Hạo Thiên cho đến hết cuộc đời này, cho dù giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay bệnh tật, nguyện suốt đời không rời không bỏ?"

"Tôi đồng ý!" Cả hai cũng nhanh chóng dứt khoát trả lời.

"Vậy bây giờ tôi xin tuyên bố, hai cặp đôi chính thức trở thành vợ chồng! Xin mời hai cặp đôi trao nhẫn cưới cho nhau!"

Tiếng người chủ trì vừa dứt, Lục Hạo cùng Hàn Lạc Vi lập tức từ dưới khán đài bước lên sân khấu mang theo hai cặp nhẫn cưới.

Trước sự chứng kiến của người thân, bạn bè, họ lần lượt trao nhẫn cưới cho nhau.

Trao nhẫn cưới xong, bên dưới bắt đầu ồn ào, náo nhiệt. Mọi người ở dưới sân khấu bắt đầu hò reo vui vẻ, "Hôn đi! Hôn đi!"

Hàn Trạch Dương vừa nghe lập tức vén khăn trùm đầu của Bạch Lăng Diệp sau đó ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Thấy bạn thân của mình hoạt động nhanh nhạy như vậy, Lăng Hạo Thiên cũng không thua kém, anh nhanh chóng ôm lấy Vương Giai Kỳ sau đó hôn lên môi cô.

Người lớn bên dưới lập tức lấy tay che mắt những đứa trẻ con.

Lúc này bầu không khí thực sự rất náo nhiệt. Hai cặp đôi trên sân khấu lại dường như đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc của chính mình, giây phút này trong mắt bọn họ dường như chỉ có đối phương mà thôi.

Giờ phút được chờ đợi nhất có lẽ chính là lúc hai cô dâu tung hoa cưới, những nam nữ trẻ tuổi độc thân bắt đầu tụ tập, để bắt lấy bó hoa từ tay cô dâu.

Hàn Lạc Vi nhanh chóng kéo tay Lục Hạo, "Lục Hạo! Tới đây! Em muốn bắt hoa cưới!"

Lục Hạo nhanh chóng bị cô kéo vào đám đông.

"Mọi người chuẩn bị nhé! Chúng tôi bắt đầu đây!" Dứt lời, hai bó hoa từ trong tay hai cô dâu lập tức được tung về phía sau.

"A! Tôi bắt được rồi! Lục Hạo! Em thực sự bắt được rồi này!" Hàn Lạc Vi vui vẻ reo lên sau đó ôm chầm lấy Lục Hạo, bó hoa mà Vương Giai Kỳ tung ra đã được cô bắt lấy nhanh chóng.

Lục Hạo có chút xấu hổ khi được cô ôm, anh hơi ngượng ngùng nói, "Được rồi! Lạc Vi! Em bình tĩnh một chút! Đây là nơi đông người!"

Hàn Lạc Vi lập tức buông anh ra, xấu hổ đỏ mặt, cô vùi thẳng khuôn mặt vào trong lồ ng ngực của anh.

"A! Tôi cũng bắt được rồi!" Một người phụ nữ khác cũng lập tức reo lên.

Bạch Lăng Diệp vội quay đầu lại nhìn, tại sao lại là cô ấy? Vừa rồi cô cố ý ném bó hoa về phía Cố Thành, tại sao người bắt được không phải là anh?

Cô lập tức lướt qua, liền thấy vị trí đứng của Cố Thành đã dịch chuyển về phía sau một bước so với lúc cô ném hoa.

Bạch Lăng Diệp khẽ thở dài, xem ra số trời đã định, Cố Thành vẫn chưa thể thoát kiếp độc thân.

Hàn Trạch Dương đi tới bên cạnh cô cười hỏi: "Sao vậy? Anh thấy em thở dài!"

Bạch Lăng Diệp lắc lắc đầu sau đó dùng cánh tay ôm lấy cổ anh, dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh, "Không có gì! Chỉ là nghĩ, ông xã à! Hình như em còn chưa nói với anh rằng em yêu anh!"

Hàn Trạch Dương mỉm cười dịu dàng nhìn cô, "Cái đó không quan trọng! Quan trọng là anh cũng yêu em!

...____The end____...
Bình Luận (0)
Comment