Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 46

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên đánh thức Bạch Lăng Diệp khỏi giấc ngủ.

Cô thức dậy vươn vai hít sâu một hơi sau đó xuống giường sửa soạn chuẩn bị đi làm.

Nhìn mình trong gương Bạch Lăng Diệp tự tin mỉm cười, khi nhìn tới đôi môi đỏ mọng của mình, Bạch Lăng Diệp không khỏi nhớ tới nụ hôn tối ngày hôm qua, khuôn mặt lại bất giác ửng hồng.

Sau khi sửa soạn Bạch Lăng Diệp liền ra khỏi nhà từ sớm. Vừa nãy cô mới nhận được điện thoại từ bệnh viện nói có ca phẫu thuật gấp cần cô tới ứng cứu.

Chưa kịp ăn sáng Bạch Lăng Diệp đã phải lái xe tới bệnh viện. Vừa tới nơi cô đã vội vã vào phòng thay đồ sau đó đi đến phòng phẫu thuật.

Sau 6 tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật cuối cùng Bạch Lăng Diệp cũng đã trở ra, cô ôm lấy cái bụng đói của mình mà trở về phòng làm việc.

Trong phòng phẫu thuật cô luôn phải duy trì trạng thái tỉnh táo vì chỉ một chút sai sót nhỏ cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh.

Vừa bước vào phòng cô đã thấy Hàn Trạch Dương ngồi trên ghế đang xem tạp chí, "A, bảo bối, anh đến tìm em sao?" rồi cô vội vã chạy tới chỗ anh, nhưng vừa chạy tới còn cách anh mấy bước cô chợt khựng lại, "Khoan đã!"

Hàn Trạch Dương đang định đưa tay ra đỡ cô cũng khựng lại theo.

"A, bảo bối, anh đừng lại gần em, trên người em đang toàn mùi nước sát khuẩn!"

Hàn Trạch Dương cười cười không có thu tay lại mà là đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, "Anh không ngại!"

"....."Anh không ngại nhưng cô ngại nha, đến cô là người làm trong ngành này mà vẫn không thể thích nghi được với cái mùi này nữa là người ngoài như anh.

"Mà sao giờ này anh lại ở đây?"

"Sáng nay anh qua đón em đi làm, thì mẹ em nói em đã đi rồi hơn nữa còn chưa ăn sáng, nên anh mới lo lắng mà đem đồ ăn qua, kết quả là em lại ở trong phòng phẫu thuật những 6 tiếng đồng hồ!"

"A, lâu vậy sao?" Bạch Lăng Diệp lúc này mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

"Đúng vậy, đồ ăn anh chuẩn bị cho em cũng đã nguội cả rồi!"

Nhắc tới đồ ăn khiến cái bụng đang cồn cào của Bạch Lăng Diệp bắt đầu réo lên. Bạch Lăng Diệp xấu hổ mà che bụng mình.

"Đói rồi phải không, đợi một chút Lăng Hạo Thiên đang đi mua đồ ăn mới cho em rồi!"

Bạch Lăng Diệp gật gật đầu.

Một lúc sau cuối cùng Lăng Hạo Thiên cũng mang đồ ăn trở về.

Bạch Lăng Diệp ăn thoải mái no nê xong cô mới nghĩ đến một việc liền hỏi Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương, lúc nãy anh nói là cả buổi sáng anh ngồi đây chờ em?"

"Lăng Diệp à, cô không cần phải hỏi đâu, sáng nay sau khi cô vừa vào phòng phẫu thuật thì cậu ấy cũng đến đây ngồi cả buổi trời rồi đó!"

"Vậy còn công việc của anh ở công ty thì sao?"

"Em yên tâm đi có Lục Hạo thay anh xử lý rồi!"

"Lục Hạo? Anh ấy trở về nước rồi?"

"Ừm, cậu ấy mới trở về ngày hôm qua!"

"Ngày hôm qua? Vậy sao anh không cho anh ấy nghỉ ngơi một hôm mà lại để anh ấy đi làm luôn?"

"Là cậu ấy muốn đi làm!" Thấy Bạch Lăng Diệp vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, Hàn Trạch Dương bổ sung thêm một câu: "Em yên tâm sức khỏe của cậu ấy rất tốt, hơn nữa người không có người yêu thì không bận rộn!"

"Khụ! Khụ! Khụ!" Lăng Hạo Thiên vừa uống một ngụm nước liền bị câu nói của anh làm cho sặc.

"......" Bạch Lăng Diệp cũng hoàn toàn không còn lời nào để nói. Ý anh là, vì Lục Hạo không có người yêu nên rảnh rỗi quá mới phải đến công ty làm việc?

Lăng Hạo Thiên sau khi bị sặc ho khan vài tiếng cuối cùng cũng bình thường trở lại, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, từ ngày quen biết với Vương Giai Kỳ, thời gian rảnh của anh đều sẽ dành cho cô ấy.

Lúc này Lục Hạo ở trong văn phòng thư ký của tập đoàn Hàn thị hắt hơi liên tục hai cái.

Nữ đồng nghiệp thấy vậy liền quan tâm hỏi: "Lục Hạo, anh bị cảm sao? Có cần tôi lấy thuốc cho anh không?"

"Không cần đâu! Cô làm việc tiếp đi!"

Ngoài mặt thì tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại đang gào thét, sao số hắn lại khổ như vậy, hôm qua vừa trở về nước, đáng lẽ ra ngày hôm nay hắn phải được nghỉ một ngày.

Ai ngờ khi hắn còn đang say giấc trên chiếc giường mềm mại thì lại bị Hàn Trạch Dương lại gọi điện bảo hắn tới công ty thay cậu ấy xử lý công việc.

Người bạn này của hắn đúng là không có lương tâm mà. Nhưng mà cũng may cho hắn là người gọi cho hắn là Hàn Trạch Dương nếu không hắn sợ sẽ bị điện thoại quấy rối cả ngày mất.

Vốn tưởng rằng sau khi thoát khỏi sự theo đuổi của Hàn Lạc Vi thì cuộc sống của hắn sẽ được yên bình, nào ngờ, ngày hôm qua mẹ hắn lại đột nhiên gọi điện tới nói là muốn giới thiệu bạn gái cho hắn. Lần này hắn chỉ có thể viện cớ công ty có việc bận để trốn tránh mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment