Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 31

Không biết vì sao, bụng của cô mơ hồ có cảm giác đau đớn, cô một tay đè lại bụng, một tay muốn chống cơ thể lên, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, toàn thân vô lực, khiến cô khó có thể nhúc nhích.

Cục cưng không thể có chuyện gì! Cô cắn chặt răng, toát mồ hôi, trong lòng nghĩ đến dự tính xấu nhất.

Đột nhiên một trận khói dầy đặc sặc đến làm cô không ngừng ho khan. Lúc này, bên ngoài vọt vào một người đàn ông trẻ tuổi, vội vàng đỡ cô dậy.

"Anh là ai?" Nhìn người tới khá quen, chỉ là cô nhất thời không nghĩ ra đã gặp qua anh ta ở nơi nào.

"Tôi trước kia từng làm vệ sĩ ở đại trạch ở Kyoto. Ngũ Tiểu Thư, mau rời khỏi nơi này."

Cô đứng lên, không ngừng suy nghĩ cách chạy trốn, nhưng bây giờ ở trong đầu cô cũng chỉ có hình ảnh của Thức Minh.

Trong bụng cô còn có con của anh, cô không thể để cho cục cưng chịu bất kỳ tổn thương nào! Bởi vì… đây là đứa bé của cô với anh, cô yêu con, cô rất yêu cục cưng!

Cửa phòng nửa khép, cô đi ra ngoài, đang ở cầu thang lầu hai, cô nhìn thấy mười mấy tên đàn ông vạm vỡ cầm súng lục hốt hoảng lui bước đi lên lầu, đi về phía cô. Cô muốn lui trở về trong phòng, lại bị một người đàn ông to lớn trong đó thô lỗ bắt lại.

Cô nhìn thấy trong số bọn họ có mấy người bả vai chảy máu, cũng biết có người tới cứu cô. Cô lập tức cao giọng thét chói tai, muốn cho người tới cứu xác định được vị trí của cô.

"Kỹ nữ đáng chết!" Tên to con bắt cô lại thô bạo vung tay cho cô hai bạt tai thật nặng, làm cho khóe miệng cô chảy máu, gương mặt sưng lên.

Cô nhịn xuống đau đớn, vẫn thét chói tai, đang lúc tên kia muốn thưởng cô mấy bạt tai nữa thì những người khác đột nhiên xuất hiện, khiến bọn hắn đứng không vững, cùng nhau ngã nhào xuống đất.

"Mau giao người ra đây, nếu không tôi sẽ cho các người chết không có chỗ chôn!" Tịch Mộc Thức Minh cùng một đoàn cảnh sát khí thế bức người ép bọn cướp lên lầu hai, làm cho bọn chúng không còn đường lui.

"Thức Minh, em ở đây!" Nghe được thanh âm của Thức Minh, cô lần nữa cao giọng gào thét.

Chỉ nghe một hồi tiếng bước chân vội vã từ dưới truyền đến, Thức Minh chạy như bay lên, rốt cuộc nhìn thấy tình cảnh mà anh không muốn nhất – cô chật vật không chịu nổi ngã ngồi trên đất, khóe miệng chảy máu, mặt còn sưng vù lên.

"Cô ta ở trong tay bọn tao, mày dám làm loạn?" Tên to con nhìn thấy Thức Minh chạy tới, làm bộ trấn định, bắt lấy tay Minh Hạ nhưng lại tăng thêm sức lực, sợ cô sẽ được Tịch Mộc Thức Minh cứu về.

"Thả cô ấy ra cho tao!" Anh giận dữ ngút trời uy hiếp, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào đôi mắt hơi ửng hồng của cô.

Cô khóc sao? Trong mắt anh thoáng hiện sự lo lắng.

Cô lắc đầu, lại lắc đầu, giống như muốn thông qua khoảng cách giữa hai người, nói cho anh biết cô không phải khóc.

Cô thật không phải là khóc, cô chỉ là... quá cảm động, một khắc kia nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện, càng cảm động hơn so với khi còn bé nhìn thấy anh tới cứu cô, nghe thấy cả tiếng trái tim cô đập thình thịch liên hồi.

Lần này, mặc kệ anh tại sao lại tới cứu cô, cô chỉ muốn lớn tiếng nói cho anh biết, cô thật sự rất yêu anh! Cho dù cô có trở thành gánh nặng của anh, cô cũng không hề rời khỏi anh nữa.

Tịch Mộc Thức Minh giơ súng, chỉ vào tên to lớn, "Còn không thả cô ấy, mày biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?"

Tên to con cùng đám đồng bọn đồng thời giơ súng, mấy tên chĩa súng vào trán Minh Hạ, đám còn lại chĩa súng vào Tịch Mộc Thức Minh cùng người của anh.

Hai phe giằng co hồi lâu, nhưng người nào cũng không dám động thủ trước.

"Tịch Mộc Thức Minh, mày sẽ không nổ súng."

Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đi vào giữa hai phe đang giằng co, khinh miệt châm chọc.

Tịch Mộc Thức Minh thống hận liếc về phía người đàn ông, sau khi thấy bộ dáng Minh Hạ, anh càng không cách nào tỉnh táo.

"Tao là cậu họ của mày nha, lấy của mày một chút tiền cũng không được à?" Hắn đến gần Minh Hạ, hả hê giả vờ cười, "Minh Hạ, trở về Tịch Mộc gia có gì tốt? Cô xem, những người này căn bản không coi cô trở thành người một nhà, ngay cả một chút tiền cũng không chịu lấy ra chuộc cô về, thật nhỏ mọn! Nếu như cô không gặp lại hắn, hoặc là nói cô chưa bao giờ tới Nhật Bản, cô cũng không phải chịu những khổ cực này, muốn trách thì trách cô tại sao lại muốn họ Tịch Mộc!"

"Đúng vậy, tôi từng chịu khổ, nhưng tôi lại tình nguyện chịu khổ cũng hi vọng có thể gặp lại anh ấy lần nữa. Hiện tại, đối với tôi mà nói, anh ấy là người quan trọng nhất của tôi, tôi nguyện ý bỏ ra tất cả để giúp anh ấy, thậm chí có thể vì anh hy sinh tính mạng. Ông đòi tiền phải không? Tôi đem tất cả quyền cổ phần đều cho ông, như vậy được chưa?" Minh Hạ dõng dạc nói.

"Minh Hạ!" Tịch Mộc Thức Minh lộ vẻ xúc động, trái tim căng lên cảm giác một cỗ tình cảm dạt dào khó nói nên lời. Cô thật sự là yêu anh, thế nhưng vì anh có thể không cần tới tính mạng!

"Tình anh em thật tốt khiến người ta xúc động. Anh em ruột cũng khó có được tình cảm như các người, tôi thật sự hoài nghi anh em các người có phải có quan hệ mập mờ gì không thể cho ai biết hay không." Tên đàn ông vờ vĩnh vỗ tay.

Tịch Mộc Thức Minh trao đổi một ánh mắt với Thần Điền Vũ bên cạnh, ngay sau đó để xuống tay phải cầm súng, vẻ mặt sốt ruột trầm giọng nói: "Anh em? Tôi hận nhất người khác nói cô ấy là em gái tôi, nhưng mà hôm nay may nhờ ông nhắc nhở tôi, cô ta cũng chỉ là người tôi hận nhất, tôi cần gì tự mình mạo hiểm tới cứu cô ta?"

"Đừng giở trò lừa bịp! Một câu thôi, có giao tiền hay không?" Tên đàn ông thấy người bên đối phương tất cả đều buông lỏng đề phòng, không khỏi nổi lên nghi ngờ.

"Tiền tôi nhất định không giao, tùy ông thả người hay không, tôi mặc kệ rồi. Chẳng qua tôi nói cho ông biết, nếu ông giết cô gái này, thì chút quyền cổ phiếu trên tay cô ta cũng đánh mất."

"Không thể nào, đây nhất định là trò lừa bịp của các người!" Tên đàn ông lôi kéo Minh Hạ tiến lên, đám lâu la dưới tay hắn cũng buông lỏng tay xuống, không hiểu nhìn nhau.

Thấy Minh Hạ đã bị kéo tới cầu thang, Tịch Mộc Thức Minh lập tức nhào tới hắn, một quyền hung hăng đấm vào mặt hắn, sau đó cao giọng nói với cô: "Em đi mau!"

Minh Hạ còn chưa kịp thấy rõ ràng, liền bị anh rống to kéo thần trí về. Anh rốt cuộc muốn như thế nào?

"Em còn không đi?" Thấy cô vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, anh gấp đến độ mắng to.

"Không được!" Cô lấy lại tinh thần, muốn tiến lên kéo anh, nhưng mấy cảnh sát lại cưỡng ép dẫn cô đi.

"Thức Minh!" Trời ạ, cô không muốn đi một mình, vô luận là sống hay chết, cô đều muốn ở cùng anh.

Cô đã đồng ý không rời khỏi anh, không trốn tránh anh, tại sao đến lúc nguy hiểm, anh lại muốn cô đi?

"Em đi mau, anh lập tức theo sau."

"Không được!" Nước mắt của cô không khống chế được, từng giọt rơi xuống. Cô sợ mất đi anh, cô đã không thể giống như năm năm trước, cố làm ra vẻ tiêu sái rời khỏi anh.

Thấy nước mắt của cô, Tịch Mộc Thức Minh càng lo lắng điên cuồng hét lên: "Đi mau!"

Anh nhất định phải đưa cô bình an trở về, cô không thể bị bất kì thương tổn gì!

Minh Hạ lệ rơi đầy mặt, khóe miệng bị đau cũng không bằng nỗi đau trong lòng. Lần này anh tới cứu cô, nhưng lại để cho cô rời đi một mình......

Cảnh sát tăng thêm sức lực trên tay, mạnh mẽ mang Minh Hạ rời khỏi tình cảnh hỗn loạn.

Sau khi cô rời khỏi tầm mắt của anh, Tịch Mộc Thức Minh không còn khách khí nữa, cầm súng liền muốn giết cái tên cặn bã ghê tởm này, "Tao cho mày biết, cô ấy căn bản cũng không phải là em gái tao, cô ấy là người phụ nữ của tao! Công ty là của tao đấy, tao sẽ không giao cho bất luận kẻ nào. Minh Hạ cũng là của tao, tao sẽ không để cho bất luận kẻ nào có ý đồ với cô ấy! Chúng mày những người này, vẫn chỉ nghĩ diệt trừ tao cùng cô ấy, hiện tại tao muốn chúng mày biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn." Anh quẳng xuống lời ngoan độc, liền muốn bóp cò súng.

Tên đàn ông đột nhiên nổi điên kéo xuống súng của anh, tận dụng cố gắng lớn nhất đi vãn hồi cái mạng nhỏ của mình, cùng Tịch Mộc Thức Minh vật lộn. Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên âm trầm lạnh lẽo, vươn tay lau đi vết máu tươi trước ngực, trong mắt bắn ra một tia nhìn dường như có thể hại người.

Tên đàn ông rút ra kiếm võ sĩ đạo ở trên tường, hung hăng chém về phía Tịch Mộc Thức Minh.

Tịch Mộc Thức Minh không ngờ đối phương dùng tới chiêu này, hét lớn một tiếng rồi rút lấy con dao nhỏ sắc bén trong túi vung về phía tên đàn ông, rất có quyết tâm cùng hắn liều mạng đến cùng.

Bên trong nhà khói lửa bốn bề, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, ở bên ngoài  Minh Hạ lã chã nước mắt rơi đầy mặt. Cô không có biện pháp nghe theo lời nói của Thức Minh đi thẳng về phía trước, cô chỉ muốn ở lại bên cạnh anh.

Bỏ lại người cảnh sát đang đỡ lấy tay cô, cô chạy vào bên trong nhà, chỉ thấy Tịch Mộc Thức Minh nằm trên mặt đất, khổ sở nhắm mắt, lại lộ ra nụ cười chiến thắng, những người khác cũng đã giải quyết được đám còn lại.
Bình Luận (0)
Comment