"Anh muốn làm cái gì?" Cô giống như giẫm phải cái đuôi mèo, cảnh giác nhìn về phía anh ta.
Mạc Duy Uyên cong khóe môi lên, "Tới đây"
Mộc Tuyết Nhu lui về phía sau, cô thấy ở đáy mắt anh ta có ... dục vọng
Cô một mực lui đến cửa, tay của cô tìm chốt cửa, vừa chuyển động muốn kéo
cửa chạy đi, người nào đó lại nhanh hơn dùng vài bước đuổi theo, đem cô
ấn ngay ở cửa.
"Nếu cô làm cho tôi hài lòng, tôi sẽ bỏ qua cho hắn" Anh vén mái tóc dài của cô, đôi mắt lạnh nhạt liếc gương mặt thanh tú đang
tái nhợt, còn có đôi mắt đó tràn đầy cảnh giác và chán ghét nhìn chằm
chằm anh.
Mặt của anh trầm xuống, đưa tay của mình chui vào váy, xoa nắn bắp đùi của cô.
Cô ngọ ngoạy chống lại anh, cáu kỉnh quát lên "Cút ngay, anh mà đụng vào tôi làm cho tôi cảm thấy ghê tởm."
Mặt của anh càng trầm hơn "Xem ra hôm nay tôi đúng là nên dạy đỗ cô."
Cô trong mắt có chút hoảng hốt, âm thanh mềm mại lại "Mạc Duy Uyên, chúng ta nói chuyện một chút có được không?" Cùng anh ta đối chọi quả thật không có điểm tốt, chi bằng cô chịu yếu thế
một chút, cô chịu đựng đôi tay kia đang sờ loạn ở bắp đùi mình khiến cô
cảm thấy khó chịu, "Mạc Duy Uyên, cả hai chúng ta nhìn nhau đều cảm thấy chán ghét lẫn nhau, chi bằng chúng ta
đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau nữa, đến một ngày nào đó anh
không cần tôi, tôi liền lập tức đi..."
Ưm... Cô trợn to mắt, tức giận nghĩ đẩy anh ra thừa dịp cô chưa chuẩn bị cho anh hôn đến lưỡi mình.
"Đường ai nấy đi? Chủ ý của cô thật tốt, muốn cùng hắn ta như hình với bóng" Anh không có ý tốt cắn cắn môi cô.
"Không có, sẽ không, tôi sẽ an phận, sẽ không cùng anh ấy làm chuyện gì mắt
mặt họ Mạc. Tôi và anh đã kết hôn, nhưng có thể cùng anh ấy trở thành
bạn bè được không?" Cô cố gắng cùng anh bàn bạc, cô cũng không muốn làm nhục Chu Thế Thanh.
Anh kéo chân cô để bên hông của mình, đem váy của cô kéo đến hông.
"À...." Anh buồn bực cười, khóe môi cong lên, đôi mắt băng giá kia hướng về phía cô tựa như hoàn tan, hoa đào bay đầy trời, xuân tình vô tận không ngừng
tràn ra, mê người, say tâm. (Ôi lại văn tả nữa)
Dù là trong lòng cô có người, cũng không khỏi bị mê hoặc, bất quá trong nháy mắt, hạ thân chợt bị xâm nhập.
Cô trợn to mắt muốn hét chói tai, lại bị anh ngăn cản "Muốn mọi người biết chúng ta đang làm gì thì cứ kêu đi."
"Khốn kiếp!" Cô liều mạng đánh anh, lại bị anh chế trụ, trong lòng bi phẫn mà khuất
nhục, phản ứng của cơ thể cũng không chịu khống chế của chính mình.
Cô bây giờ mới biết, vì sao mà anh ta luôn có một dáng vẻ lạnh băng, bởi vì bình thường anh rất hấp dẫn mê người...
"Buông tôi ra!" Cô khẽ bật khóc, làm cho động tác của anh càng mạnh mẽ hơn.
"Tôi muốn cô nhớ, cô bây giờ là vợ của tôi, cách xa đàn ông... càng xa càng tốt, đặc biệt là Chu Thế Thanh." Âm thanh của anh lại lạnh xuống, ngay lúc trong mắt của cô ngày càng mê loạn, anh đột nhiên rút ra.
Cô mê man gật đầu, suýt nữa không đứng thẳng được (Anh dùng mỹ nam kế đã thành công)
"Tôi đã nói nếu như làm tôi hài lòng, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thả cô đi." Anh nắm cằm của cô, "Đừng nói điều kiện với tôi, cô chỉ cần làm tốt thân phận phu nhân của Mạc Duy Uyên này là tốt rồi."
Tên heo đất bá đạo, thật ghê tởm. Cô thầm mắng, đột nhiên cơ thể có cảm giác trống rỗng làm cô khó chịu.
Cô cảm thấy rất khuất nhục, cầm quần áo mặc lại xong, thừa dịp anh chưa chuẩn bị mà xông tới đạp anh một cước rồi bỏ chạy.
Anh vừa tức giận vừa cười lớn, thật đúng là việc làm của trẻ con.