Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1041

Chương 1041

Cô thấp giọng than thở: “Bắc Minh Quân… anh mau về đi, cô ấy… cần anh hơn tôi!”

Nếu trong tình yêu có thứ tự lần lượt, thì Cố Tịch Dao cô chính là kẻ đến muộn nhất.

Cô khẽ mở to mắt, rời khỏi vòng tay anh không để lại chút vết tích nào, cô cúi đầu nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp y hệt như anh đang đứng bên chân mình: “Hai đứa, mặc dù mẹ rất muốn ở cùng với các con, nhưng mấy ngày tới có lẽ mẹ sẽ rất bận, không thể chăm sóc cho các con được, nên hai đứa hãy cùng bố về trước nhé, ngoan ngoãn nghe lời ba, có được không?”

“Không đâu… mẹ ơi…” Dương Dương không chịu.

“Dạ.” Trình Trình gật đầu: “Bọn con sẽ đợi mẹ về.”

Cuối cùng, Bắc Minh Quân cũng thực sự hết cách với người phụ nữ quật cường, cố chấp này. Anh không thể làm gì khác hơn là đành dẫn theo hai đứa con trai suốt đêm rời khỏi thành phố S…

Cố Tịch Dao nằm một mình trên chiếc giường lớn trống trải, vuốt ve tấm đệm nơi ba cha con đã từng nằm ngủ.

Mặc dù đôi khi gã Bắc Minh Quân kia sẽ giở trò xấu xa, luôn nghĩ cách chọc ghẹo cô nhưng… nhớ đến vẻ mặt ủ rũ và sự bất lực hết lần này đến lần khác của anh, cô không khỏi nhếch miệng cười.

Nhớ tới đêm qua gia đình bốn người bọn họ túm tụm trên giường, bày ra tư thế ngủ cực kỳ buồn cười.

Cô không biết đó có phải gọi là hạnh phúc không, nhưng hạnh phúc đó giống như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, nhanh đến nỗi cô chưa kịp cầu nguyện đã vụt tắt…

Đêm sâu lắng.

Sau khi Bắc Minh Quân đưa hai đứa bé về nhà họ Bắc Minh, khi anh lái xe đến viện dưỡng lão của thành phố A thì đã ba giờ sáng.

“Quân…Hức hức…” khi Phỉ Nhi vừa nhìn thấy Bắc Minh Quân thì cô ta nhào vào lòng Bắc Minh Quân khóc như mưa: “Anh đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới đến…”

“Xảy ra chuyện gì rồi, hả?” Anh tránh nặng tìm nhẹ hỏi, sau đó kéo Phỉ Nhi từ trong lòng ra.

Phỉ Nhi mở to đôi mắt kinh hoàng, run rẩy kêu lên: “Quân… Em nhìn thấy anh ta rồi… Quân, anh nói cho em biết, có phải anh ta đã trở lại rồi không…”

Bắc Minh Quân mi tâm căng thẳng: “Đừng sợ, Phỉ Nhi, có anh ở đây, anh ta sẽ không dám làm gì em đâu!”

“Anh biết anh ta đã trở về rồi?” Phỉ Nhi cả kinh, nắm chặt vạt áo của Bắc Minh Quân.

“Ừm…” Bắc Minh Quân nặng nề gật đầu: “Khoảng thời gian trước đã ra tù rồi.”

“Không…” Sắc mặt của Phỉ Nhi ngay lập tức tái nhợt, cô ta cực kỳ sợ hãi: “Nhất định là anh ta đã vượt ngục! Cảnh sát Tây Ban Nha sẽ không thả anh ta đi! Quân, chúng ta báo cảnh sát… Mau báo cảnh sát bắt anh ta trở lại đi…”

“Phỉ Nhi, em bình tĩnh lại đi! Anh đã nhờ người điều tra. Anh ta được thả sớm vì có thành tích tốt trong tù, được giảm án cho nên ra tù trước thời hạn!”

“Không… Sẽ không đâu… Người như anh ta nên ở trong tù cả đời mới đúng… Hức hức, Quân…”

“Đừng sợ, Phỉ Nhi. Ngày mai anh sẽ cử thêm người tới bảo vệ em. Em đừng nghĩ ngợi lung tung, cố gắng tĩnh dưỡng được không?”

“Quân…Em rất sợ… Chúng ta nhanh chóng kết hôn được không? Em thật sự rất sợ…” Phỉ Nhi dẩu môi, nước mắt rơi lã chã.

Bắc Minh Quân im lặng.

Trong đầu anh thoáng hiện lên khuôn mặt quyến rũ và bướng bỉnh của Cố Tịch Dao, trong lòng anh do dự …

Bình Luận (0)
Comment