Chương 105
Toàn bộ tòa nhà đều tràn ngập sức sống tuổi trẻ, đây là nơi ánh đèn không bao giờ tắt.
Lúc Hình Uy nói cho cô biết Dạ Ánh Nhất Phẩm cũng thuộc về Bắc Minh thị, cô lại càng kinh hãi.
Trong vương quốc xí nghiệp của Bắc Minh Quân, rốt cuộc là còn làm nên bao nhiên chuyện thần thoại mà cô chưa biết nữa?
Cố Tịch Dao cùng Bắc Minh Quân đi lên căn phòng ở tầng cao nhất của Dạ Ánh Nhất Phẩm, cô lại giật mình lần nữa.
Phòng to, rộng rãi, kết cấu hai tầng, phong cách Châu Âu cổ, mỗi chỗ đều được làm cẩn thận tỉ mỉ, có thể nói là vô cùng khéo léo, giống như một căn biệt thự xa hoa trên không trung.
Nhưng mà căn phòng độc đáo, đẹp đẽ như vậy lại giống như con người anh, yên tĩnh không một chút hơi thở sức sống.
Cô bây giờ đã hiểu vì sao lúc nãy anh lại điên cuồng mua sắm như vậy…
***
Mười giờ tối.
Người giúp việc trong nhà Bắc Minh sau khi bày trí những thứ mua lúc sáng xong thì nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.
Bắc Minh Quân ngồi trước ban công, ngắm nhìn dải ngân hà trong màn đêm xanh thẫm, con mắt sâu thẳm xẹt qua một tia dịu dàng.
Cố Tịch Dao theo thói quen vùi mình ở ghế sô pha trong phòng khách, bộ dạng lười biếng nhìn bóng lưng cô đơn của anh.
Chẳng biết vì sao, cô lại cảm thấy cả người Bắc Minh Quân toát lên vẻ buồn bã, âu sầu đêm nay.
Cái bóng lưng kiêu ngạo kia làm cô nhớ tới Khởi Hiên năm đó.
Dường như một khoảng trống sụp đổ trong lòng, cay đắng tuôn ra…
Khởi Hiên từng là ánh nắng trong những năm tháng u ám của cuộc đời cô.
Nếu như nói yêu một người như Bắc Minh Quân nhất định sẽ thương tích đầy mình.
Thì khi yêu Khởi Hiên, mặc dù sẽ trở thành tiếc nuối, nhưng vẫn sẽ là một ký ức đầy hạnh phúc.
Có điều, xa nhau năm năm, cô đã làm mẹ trẻ con.
Còn Khởi Hiên… không biết anh bây giờ ở đâu? Có sống tốt không?
Cô đã từng tự hỏi bản thân, nếu như không phải vì Cố Anh Thư, không phải vì năm đó mẹ bị bệnh nặng, thì cô và Khởi Hiên sẽ có một cái kết hạnh phúc chứ?
Nhưng mỗi lần, đáp án đều chỉ là im lặng.
Hoàn toàn hiểu rõ…
Có vài người, một khi bỏ qua thì chính là bỏ qua cả một đời.
Nhớ lại làm hốc mắt cô bỗng nhiên trở nên ẩm ướt…
Đột nhiên,
Một tiếng chuông cửa chói tai vang lên…
Cố Tịch Dao giật mình một cái.
Bắc Minh Quân không quay người lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Ra mở cửa đi.”
Cô theo bản năng nhíu mày, chạy tới mở cửa…