Chương 1082
Đâm thẳng vào tim!
Cô chỉ cảm thấy cả người chấn động.
Trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Nhưng mà cũng chính vì câu nói này của Bắc Minh Quân mà đã nhanh chóng xoa dịu tâm trạng của ông cụ Bắc Minh.
Ông cụ dần dần bình tĩnh lại nhưng vẫn luôn nắm chặt tay Bắc Minh Quân!
“Chặc…” Nhìn thấy ánh mắt hơi buồn bã của con trai, sắc mặt của ông cụ lộ rõ vẻ phiền muộn.
Chỉ một thoáng, trong phòng bệnh lại yên tĩnh lại.
Yên tĩnh đến nỗi có phần cô đơn.
Ba người đều im lặng không lên tiếng.
Ai cũng có tâm sự riêng.
Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm mu bàn tay gầy guộc của ba mình, im lặng hồi lâu cuối cùng anh cũng rút tay ra khỏi tay ông cụ, khẽ động viên nói: “Ba hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
Vẫn là lạnh lùng đến mức không có cảm xúc. Nhưng giọng điệu đó lại khiến vành mắt ông cụ đỏ hỏe.
Trước đây, người con trai này chỉ có thể khiến ông tức giận nhảy dựng lên, bây giờ tuy anh vẫn lạnh nhạt thờ ơ như vậy nhưng ông cụ hiểu được anh.
“Ạch ạch…” Ông cụ chớp mắt, không đành lòng để con trai thấy được dáng vẻ thất thố của mình, nên vội vàng khép mắt lại.
Bắc Minh Quân xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Cố Tịch Dao nhanh chóng đi theo.
Trong hành lang bệnh viện dài hun hút, anh vẫn không dừng lại.
Cố Tịch Dao nhìn bóng lưng cao ngất, toát ra vẻ tịch mịch của anh.
Anh nói với ba anh rằng, xin ông cụ hãy yên tâm, anh sẽ không cưới cô.
Tuy cô đã biết điều đó từ lâu, tuy cô chưa bao giờ ảo tưởng nhưng không ngờ khi chính tai nghe anh nói vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu như bị đâm vào tim.
“Bắc Minh Quân…” Cô nghẹn ngào gọi anh.
Bước chân anh vẫn không ngừng lại.
“Tại sao anh muốn dẫn em tới gặp ba anh?” Cô không nhịn được hỏi ra.
Anh vẫn tao nhã bước đi, không quay đầu lại.
“Bắc Minh Quân! Đồ ngốc này!” Cô dừng bước lại, thừa nhận bản thân mình đã bị tổn thương.
Anh phảng phất như không nghe thấy, bước đi càng lúc càng xa.
Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của anh, tầm nhìn của cô mờ đi.
“Em nói anh là một người ngu ngốc. Anh có nghe thấy không? Bắc Minh Thiên, đồ ngốc nhà anh!”
Lần này, cô không mắng anh là đồ vô lại nữa.
Bởi vì cô không muốn thừa nhận lời nói của anh đã khiến cô bị tổn thương sâu sắc.
Cô chỉ là đang cười anh, cười anh là đồ ngốc, đã làm một chuyện ngu ngốc nhất!
Cô càng gọi, anh bước đi càng nhanh!
Bước chân không dừng lại dù chỉ một giây.