Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1099

Chương 1099

Lúc này, Cố Tịch Dao mới buông con trai ra, cầm lấy bánh kem trong tay cậu bé, rồi đứng dậy, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình, sau đó nói với Khởi Hiên: “Khởi Hiên, vậy bọn em không làm phiền anh nữa. Anh mau đi đi, em nghĩ ông nội anh sẽ rất vui khi nhìn thấy anh đó.”

Nghĩ tới cảnh tượng Bắc Minh Quân dẫn cô đi gặp ông cụ Bắc Minh hồi sáng, Cố Tịch Dao chỉ gượng cười.

Thế mà mình lại vì câu nói [Ba, ba yên tâm đi, con sẽ không cưới cô ấy đâu.] của Bắc Minh Quân mà đau lòng khóc lóc như vậy…

Cố Tịch Dao, mày đúng là người không có khí phách!

“Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt anh.” Cô khẽ gật đầu với Khởi Hiên, rồi dắt Trình Trình đi qua người anh.

Những lời Khởi Hiên định nói đang mắc kẹt trong cuống họng, thấy cô sắp rời đi anh mới kích động bật thốt: “Tịch Dao, em đừng quan tâm đến ánh mắt người đời, mặc kệ duyên phận sâu hay cạn, nếu có thể bắt đầu lại, chúng ta… có thể quay về với nhau không?”

Cố Tịch Dao nhất thời sửng sốt.

Cô chưa kịp mở miệng thì Trình Trình đã giành nói trước: “Anh Khởi Hiên, em và Dương Dương sẽ gọi anh là anh Khởi Hiên cả đời!”

Nói xong, cậu bé nắm chặt tay mẹ, rồi xoay người đi về phía trước.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai mẹ con đã biến mất trong dòng người qua lại.

Khởi Hiên đứng đó nở nụ cười đau khổ, một chữ anh của Trình Trình đã cho anh một đáp án tàn nhẫn nhất…

Người phụ nữ anh yêu nhất lại sinh con cho chú hai mình.

Trên đời này làm gì có chuyện nào mỉa mai hơn anh?

Rõ ràng anh quen biết Tịch Dao trước chú hai, nhưng tiếc là anh lại tới chậm một bước, rồi cứ thế từng bước thất bại.

Tình thâm như biển, cớ sao duyên cạn…

Trong công viên ven đường.

“Mẹ… mẹ ăn đi… con không thích ăn vị chua ngọt…” Trình Trình thấy Cố Tịch Dao đưa cho mình một muỗng bánh kem thì không khỏi nhíu mày.

Hai mẹ con vừa mới đi mệt nên ngồi nghỉ trên ghế đá công viên ven đường.

Đúng lúc Cố Tịch Dao đang bụng đói cồn cào, nên tiện thể mở bánh kem mà con trai mới mua cho mình ra ăn.

“Kỳ lạ, thằng nhóc Dương Dương và mẹ đều thích ăn vị chua ngọt mà…” Cố Tịch Dao múc một muỗng bánh kem nhét đầy miệng, rồi lẩm bẩm: “Con đó, giống hệt ba con. Ăn món Bắc thì không được bỏ nước tương, ăn món cay Tứ Xuyên thì không được bỏ ớt, ăn hải sản thì không được bỏ đường, ăn món Quảng Đông thì không được bỏ súp! Con có thấy người nào bắt bẻ như ba con không? Không bằng dùng nước lọc trộn cơm ăn đi cho nhanh!”

“…” Trình Trình mở to đôi mắt như con nai tơ, nghiêm túc nhìn mẹ mình ăn bánh kem, lặng lẽ lắng nghe những lời mẹ càm ràm về ba, cậu bé thích khoảng thời gian này.

“Mẹ nhớ trước đây lúc mẹ làm thư ký cho ba con, ba con thật sự rất khó hầu hạ!” Cố Tịch Dao vừa ăn vừa nhìn con trai. Từ trong ánh mắt mong đợi của cậu bé, cô biết cậu bé rất muốn biết nhiều chuyện liên quan đến ba mình: “Ba con đó, ngày nào cũng ép mẹ làm trâu làm ngựa, không chỉ vượt quá trách nhiệm công việc, mà còn cùng ba con đi ăn, đi xã giao các kiểu… Lúc đó, mẹ cảm thấy ba con đúng là nhà tư bản độc ác, hận không thể viết một tờ giấy ghi dòng chữ ‘Đánh tư bản chủ nghĩa’, rồi dán lên trán ba con…”

Nghĩ tới những ngày mới quen biết Bắc Minh Quân, khóe miệng Cố Tịch Dao liền nở nụ cười nhạt.

Bình Luận (0)
Comment