Chương 1112
“Anh Bắc Minh, mời.”
Người phục vụ dừng lại trước một cánh cửa gỗ, cung kính khom lưng với Bắc Minh Quân, kẽo kẹt ——
Cánh cửa gỗ cổ xưa được nhẹ nhàng mở ra, tiếng cười lập tức truyền ra tới ——
“Ha ha…”
“Bà chủ, anh Bắc Minh tới rồi.” Người phục vụ nói.
Người phụ nữ đang cười to ở trong phòng mới quay đầu lại: “Quân, chờ con lâu rồi! Mau vào ngồi đi!”
“Cô.” Bắc Minh Quân gật đầu, tháo xuống kính râm xuống, ánh mắt dịu dàng.
Phỉ Nhi nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của người phụ nữ trước mắt thì thầm kinh ngạc, hình như cô ta chưa nghe nói Bắc Minh Quân có cô… Cô ta vội vàng nở nụ cười, cung kính gọi: “Con chào cô, con là Phỉ Nhi.”
“Ngoan, gọi cô là cô Phương đi.” Cô Phương cười tủm tỉm gật đầu lại nhìn phía sau bọn họ: “Này, Quân, sao không thấy mẹ bọn nhỏ? Còn có hai đứa nhỏ đâu?”
Phỉ Nhi nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.
Bắc Minh Quân nói: “Bọn nhỏ chơi dơ nên cô ấy đưa tụi nó đi tắm rồi. Sợ thiếu lễ phép trước mặt cô.”
“Đứa nhỏ ngốc! Cô đã ở nơi hoang vu này mấy chục năm rồi, còn lễ nghĩa gì với cô nữa?” Cô Phương cười, sau đó chỉ vào tivi trên tường: “Vừa rồi đứa nhỏ quậy phá ở chuồng heo là anh hay em? Máy giám sát đã quay lại hết rồi! Ha ha…”
Quả nhiên trên tivi chiếu lại hình ảnh con khỉ nhỏ Dương Dương quậy phá chuồng heo.
Bắc Minh Quân nhíu mày: “Đứa nhỏ này không ra hồn. Xin lỗi đã gây phiền phức cho cô rồi.”
“Con đấy… Hiếm khi đến chỗ cô một chuyến, hôm nay con lại lần đầu tiên đưa con đến, cô vui mừng còn không kịp, sao lại là phiền phức chứ? Mau đi đón tụi nhỏ đến đây, lát nữa sẽ ăn cơm!”
“Vâng.” Bắc Minh Quân rất kính trọng cô Phương làm cho Phỉ Nhi có chút kinh ngạc.
“Quân, hay là em đi xem bọn họ nhé, anh ở đây với cô Phương đi.”
Phỉ Nhi vừa chuẩn bị xoay người thì cô Phương kéo tay lại: “Ha ha, mấy chuyện này phải để người làm ba tự mình làm. Quân mau đi đi. Phỉ Nhi đến đây nói chuyện với cô Phương nhé?”
“Dạ, cô Phương…”
Phỉ Nhi dịu dàng cười cười, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn bóng lưng của Bắc Minh Quân, dần cảm thấy lo lắng.
Trong phòng tắm nhà gỗ ở nông trại.
Không khí đầy sương mù, tiếng cười vui vẻ vang lên.
“A ——”
Ào ~. Một múc nước dội lên đầu nhỏ của Dương Dương, tắm rửa sạch sẽ cậu nhóc.
Sau khi rửa đi vết dơ bẩn thì lộ ra da thịt trắng nõn…
“Á ——” Dương Dương lại hưng phấn kêu một tiếng: “Mẹ, quá thoải mái, một lần nữa đi!!!”
“Được rồi bé cưng, đã tắm mấy thùng gỗ nước rồi, không thể tắm quá nhiều, nếu không thì da bị nhăn nheo.” Cố Tịch Dao vừa cười vừa lấy khăn lông lau cho Dương Dương.
“Không sao, mẹ, người ta còn muốn tắm nữa…” Dương Dương chu miệng không đồng ý.
Trình Trình đứng bên cạnh cửa gỗ nhìn Dương Dương cách đó mấy mét nói một câu: “Bắc Minh Chăn Nuôi, em muốn một thùng mì ăn liền sao?”