Chương 1119
Phỉ Nhi lập tức khó chịu trong lòng.
Nếu không phải trước đó cô ta nghe thấy lịch trình của Bắc Minh Quân, nếu trước đó cô ta không kịp cản anh lại trên đường cao tốc thì không biết cô ta đã bỏ lỡ chuyện gì!
Trực giác của cô ta nói cô Phương bị nhà họ Bắc Minh đuổi ra khỏi nhà và nông trại rời xa thành phố ồn ào này nhất định có ý nghĩa đặc biệt đối với Bắc Minh Quân.
“Cô.”
Bắc Minh Quân vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng cười của cô Phương và bọn nhỏ.
Cô Phương ngẩng đầu lên: “Quân, con tới rồi.”
Sau đó cô Phương quan sát cô gái được Bắc Minh Quân dắt vào.
Khuôn mặt của cô gái không phải đỏ ửng bình thường, rất mê người.
Nhưng biểu cảm của cô gái này có vẻ không vui.
“Ha ha, Quân, không cần hỏi cũng biết người này là mẹ của Trình Trình và Dương Dương đúng không?”
“Đúng vậy, cô.”
Bắc Minh Quân mím môi, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên sự sảng khoái.
Đó là vẻ mặt đắc ý của người đàn ông sau khi làm chuyện đó.
Cố Tịch Dao được anh nắm tay, oán hận siết chặt ngón tay anh.
Cô hận không thể bẻ gãy tay anh!
Vừa rồi người đàn ông còn trút dục vọng lên người cô phía sau đống rơm, sau đó giống như không có chuyện gì nắm tay cô nói đưa cô đi ăn cơm.
Nhưng cô không ngờ sẽ gặp cô của Bắc Minh Quân.
Đây là lần đầu tiên cô biết tên này còn có một người cô.
“Xin chào, dì.” Cố Tịch Dao e ngại người lớn ở đây nên không nổi giận, lễ phép chào cô Phương.
“Ha ha, đừng khách sáo. Con cũng gọi cô là cô giống như Quân là được.” Cô Phương cười tủm tỉm quan sát đôi trai gái này, không nhịn được gật đầu khen ngợi.
Lời này Phỉ Nhi nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch. Cô ta không ngờ trước đó cô ta bắt chước Bắc Minh Quân gọi là “Cô” khi, cô Phương lại nói cô ta gọi là “Cô Phương”.
Mà lúc này Cố Tịch Dao gọi bà là “Dì”, cô Phương lại muốn cô gọi là “Cô”!
Người thông minh vừa nghe là biết chuyện gì xảy ra.
Cô Phương nói câu này giống như đâm Phỉ Nhi một nhát.
“Mẹ, mau đến đây đi, bà cô làm đồ ăn rất ngon…” Miệng Dương Dương bóng nhẫy giống như mèo hoa nhìn về phía Cô Tịch Dao.
Cố Tịch Dao nhân cơ hội hất tay Bắc Minh Quân, lập tức đi đến bên cạnh Dương Dương, cô cầm khăn giấy dịu dàng lau dầu mỡ trên miệng con trai: “Nghịch ngợm. Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi, không được làm dơ người. Con đã cảm ơn bà cô chưa?”
“Đúng rồi!” Dương Dương quay đầu cười với cô Phương: “Lần sau bà cô còn mời Dương Dương ăn sao? Cảm ơn bà cô!”
“Nghịch ngợm!” Cố Tịch Dao véo mũi nhỏ của Dương Dương, cô dở khóc dở cười xin lỗi cô Phương.
“Ha ha ha…” Cô Phương cười to: “Được rồi, khi nào hai anh em các con tới thì bà cô sẽ mời ăn bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt Phỉ Nhi tái nhợt, tuy rằng son phấn đã che đi những vết sẹo nhỏ, nhưng có vẻ vẫn làm cho người khác thông cảm.