Chương 1126
Cố Tịch Dao vừa thoa thuốc mỡ cho đứa trẻ, vừa đau lòng như bị dao cứa qua.
Mặc dù Dương Dương bị Bắc Minh Quân dạy dỗ một hai lần, làm mất đi sự bướng bỉnh của đứa trẻ này là điều dễ hiểu, nhưng trên đời có người mẹ nào không xót con của mình chứ.
Chỉ là, sống cuộc sống trước kia? “Dương Dương muốn về Mỹ rồi sao?”
Nhớ năm đó, cô dẫn Dương Dương ở nước Mỹ bươn trải, lúc đó, cô còn không biết Trình Trình lưu lạc ở đâu, càng không biết nhân vật Bắc Minh Quân…
Một lòng chỉ muốn chữa bệnh cho Vũ Xuân, đâu biết thì ra Vũ Xuân không phải mẹ của mình.
Càng không ngờ, sau đó lại mang thai Cửu Cửu…
Vận mệnh, dường như trước nay cứ thế mà đến.
“Hừm, vậy ngược lại không phải…” Dương Dương khóc nức, đùa, nước Mỹ đều là người ngoại quốc, mặc dù tóc vàng mắt xanh, vóc dáng cao ráo, nhưng đâu có chỗ nào bằng con gái của nước mình vừa ngốc vừa đơn thuần vừa vui chứ: “Dương Dương vẫn thích ở đây, mẹ dẫn Dương Dương về nhà đi, Dương Dương không muốn ở nhà Bắc Minh nữa…”
Ngón tay thoa thuốc mỡ của Cố Tịch Dao dừng lại.
Không đợi cô đáp, lại bị một giọng nói non nớt cắt ngang: “Không được.”
Lời này là Trình Trình nói.
Cậu nhóc để sản phẩm công nghệ cao bằng pin trong tay xuống, lúc này nhìn qua: “Mẹ sau này còn phải chăm sóc Tiểu Cửu Cửu, em ở nhà họ Bắc Minh ăn ngon ở nhà to thì đừng làm phiền mẹ nữa…”
“Hừ hừ… em cũng có thể chăm sóc Cửu Cửu…” Dương Dương liếc nhìn Trình Trình, không phục nói.
“Em?” Trình Trình bĩu môi chê bai.
“Này! Bắc Minh Tư Trình, biểu tình này của anh là sao! Coi thường em sao? Không tin em có thể chăm sóc em Cửu sao?”
Trình trình bĩu môi: “Không phải coi thường, căn bản là không để em vào trong mắt.”
“Hu hu, mẹ mẹ nhìn đi… quả nhiên họ Bắc Minh không có ai tốt đẹp! Bọn họ đều bắt nạt con…” Dương Dương uốn éo cái cơ thể nhỏ bé, uất ức rơi nước mắt.
“Bắc Minh Tư Dương, em đủ rồi đấy.” Trình Trình lời ít ý nhiều.
Hàm ý chính là: Thứ nhất, Dương Dương em cũng họ Bắc Minh, rõ ràng chính em cũng không phải thứ gì tốt.
Thứ 2, đường tưởng giả vờ làm nũng với mẹ thì có tác dụng, cũng không nhìn lại mình lớn đến đâu rồi, không xấu hổ, thật là mất hết mặt mũi đàn ông của nhà Bắc Minh.
“Được rồi Dương Dương, nên thu nhiễm một chút, hửm?” Cố Tịch Dao khẽ thở dài, chút tâm tư này của Dương Dương cô là mẹ sao không nhìn ra chứ?
Đứa trẻ này chính là chê ở với Bắc Minh Quân không tự do, nhà họ Bắc Minh lại quá nhiều quy tắc, quá nhiều trói buộc, Dương Dương sao chịu được chứ?
“Đáng ghét…” Nước mắt đó của Dương Dương nói thu là thu lại, dẩu miệng, đáng thương nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ có phải định không cần Dương Dương rồi không?”
“…” Trái tim của Cố Tịch Dao nhói đau, quay đầu nhìn gương mặt sáng sủa thông minh của Trình Trình: “Đồ ngốc, ai nói mẹ không cần Dương Dương chứ? Bất luận là Dương Dương, Trình Trình hay Cửu Cửu, mẹ đều muốn, ai cũng không ít, có được không?”