Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1136

Chương 1136

Chỉ đáng tiếc, mỉa mai thay, anh cuối cùng vẫn trao lời hứa trân quý nhất đó cho một người con gái khác.

Cho nên, anh chỉ muốn dùng thời gian mấy ngày còn lại, cố gắng yêu cô một lần, một lần, một lần lại tiếp một lần…

Kết hôn thay chỉ còn 5 ngày.

Gà trống cất tiếng gáy đầu tiên trên cánh đồng, trời sáng rồi.

Làn sương sớm dần tan đi, ông mặt trời uể oải ló rạng trên cánh đồng, chiếu xuống những tia nắng vàng.

Mọi công nhân trong trang viên nông thôn lại bắt đầu một ngày lao động vất vả.

Khi Cố Tịch Dao tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong lòng Bắc Minh Quân.

Không, nói chính xác hơn, là Bắc Minh Quân kìm chặt cô trong lòng, không nhúc nhích được.

Hai người không một mảnh vải che thân, cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua, không khỏi lẳng lặng thở dài, nói nhiều đều là nước mắt…

Đặc biệt nhớ đến đêm qua anh ôm cô lên, từ hồ cá về phòng, tuy sắc đêm phủ xuống, nhưng nghĩ đến sự to gan của anh, cô vẫn không khỏi mặt mày phát phỏng.

Thật sự mất mặt chết đi được.

Cô ngước mắt, ánh mắt nhìn cơ ngực rắn chắc của anh, vết sẹo do dao gây ra mờ mờ trên lồng ngực, mặc dù theo năm tháng cũng dần nhạt đi, nhưng làn da xung quanh chỗ đó không thể đều màu với những nơi khác được.

Cô không thể tưởng tượng, một đứa trẻ đối mặt với cảnh người mẹ mình yêu nhất cầm dao đâm mình thì làm sao mà thừa nhận được?

Ám ảnh đáng sợ như vậy, đeo bám anh đến lúc trưởng thành, chỉ sợ cả đời này đều không thể xóa nhòa.

Khoảnh khắc này, cô coi như hiểu Bắc Minh Quân năm đó tại sao lại lạnh lùng xa cách với Trình Trình, tránh không gặp rồi.

Trình Trình không phải cũng giống như Bắc Minh Thiên năm đó hay sao?

Cô nghĩ, Bắc Minh Thiên sợ mỗi lần gặp Trình Trình, đều sẽ nghĩ đến mình hồi nhỏ, sẽ nghĩ tới con dao đó đâm vào trái tim của mình?

Sao có thể không hoảng sợ chứ?

Cô khẽ thở dài, đêm qua bản thân rốt cuộc sinh lòng trắc ẩn, cuối cùng mới thỏa hiệp với anh, nếu như, lấy tính cách của cô, tuyệt đối không thể để mặc anh làm loạn như vậy được.

“Sao thế, đêm qua còn chưa muốn đủ sao? Bắt đầu câu dẫn tôi rồi?”

Giọng nói từ tính hơi khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu.

Trong lời nói của Bắc Minh Quân có một phần cợt nhả hai phần trêu đùa ba phần trêu ghẹo, và 4 phần cưng chiều.

Ngón tay Cố Tịch Dao vuốt ve vết sẹo trên ngực của anh khựng lại, sau đó nhéo vào vết sẹo đó một cái: “Anh thì đắc ý rồi! Có đắc ý nữa cũng chỉ có 5 ngày nữa! Anh, đất, đen!”

Cô cắn răng nhắc nhở anh, qua thời hạn 5 ngày thì cô hoàn toàn được tự do rồi!

Gương mặt đẹp trai của anh co rút lại, bàn tay to nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, hừ nói: “Xưng hô này, tôi cho em gọi như vậy, nhưng Tư Dương không được!”

“…” Cô hừ lạnh, ngước mắt kinh ngạc nhìn anh, giống như nhìn người ngoài hành tinh, đánh giá anh một lúc: “Bắc Minh Quân, anh thật sự bề ngoài địa chủ cất giấu một trái tim của nông dân đấy à…”

Bình Luận (0)
Comment