Chương 1152
”Bốp bốp…” Âm thanh thanh thúy vang rồi. Nhất thời trên mông nhỏ của Dương Dương xuất hiện thêm hai dấu tay màu đỏ.
Hình Uy và Trình Trình bên cạnh cũng không khỏi rùng minh một cái.
”Ai da, mẹ đại nhân tha mạng!” Dương Dương lớn tiếng cầu xin, thanh âm đó sao có thể dùng từ ”thảm” để hình dung được.
Đôi tay nhỏ của thằng bé không ngừng vo tròn, chân nhỏ liên tục đá lung tung.
Nhưng vô ích, hơn nữa càng khơi dậy sự tức giận của Cố Tịch Dao.
”Bốp bốp…” Sau đó lại đánh mạnh hơn.
Thanh âm vang dội đến mức Hình Uy và Trình Trình đứng bên cạnh cũng không khỏi giật mình một cái.
”Oa…oa…mẹ tha mạng…” Dương Dương khóc khàn cả giọng, nước mắt rơi xuống.
Hình Uy bên cạnh không nhìn nổi nữa, cẩn thận bước đến bên cạnh Cố Tịch Dao: ”Ách, cô chủ. Trẻ nhỏ nghịch ngợm khó mà tránh được. Nếu cứ đánh cậu chủ nhỏ e là không chịu được đâu. Tôi nghĩ cậu ấy cũng đã biết sai rồi. Thôi thì bỏ qua đi.”
Trình Trình cũng giữ tay mẹ: ”Mẹ đừng đánh nữa, Dương Dương đã biết sai rồi.”
Tục ngữ nói: Đánh con thì tim mẹ đau.
Tim Cố Tịch Dao lúc này cũng nước mắt chảy thành sông: ”Sao con không thể làm mẹ bớt lo chứ, sao không thể ngoan ngoãn như Trình Trình…”
Vừa dứt lời, cô ngồi trên mặt đất, ôm Dương Dương khóc lớn.
Mấy ngày nay đủ chuyện, cô đã áp lực quá lâu rồi.
Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc hôn nhân rồi, Bắc Minh Quân tương lai cưới Phỉ Nhi, mình cũng mất đi một đứa con, cô Phương đối xử với mình như người thân cũng mất ngoài ý muốn, mình lại không tiễn cô ấy lần cuối, Dương Dương lại làm đủ thứ khiến cô không bớt lo…
Cô cảm thấy mình giống như một người phụ nữ, một người mẹ thất bại nhất trên dời.
Trình Trình lúc này hiểu cô nhất, chạy nhanh lại, dang cánh tay nhỏ bé ra ôm mẹ và Dương Dương: ”Mẹ bớt giận, Dương Dương biết sai rồi…”
Cố Tịch Dao cũng giơ tay ôm lấy Trình Trình, ba mẹ con cùng nhau khóc.
”Cô Cố…” Hình Uy không biết làm gì. Kéo bọn họ đứng dậy cũng không được mà không kéo cũng không được, chỉ có thể đứng bên cạnh sốt ruột nhìn mẹ con nhà này.
”Bang…” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Trong đường hầm vang lên một tiếng nặng nề.
Cố Tịch Dao đang khóc nhất thời cả kinh.
Cố nghĩ đến lúc này Bắc Minh Quân đang cứu Phỉ Nhi bên ngoài, nếu ngoài đó xảy ra chuyện, vậy hai người bọn họ chẳng phải….
Vẻ mặt của Hình Uy cũng trở nên ngưng trọng.
Cố Tịch Dao ngừng khóc, lập tức đứng dậy lau nước mắt, chạy về phía cửa đường hầm.
”Cô Cố, ngoài đó nguy hiểm!” Hình Uy muốn ngăn Cố Tịch Dao nhưng cô đã chạy ra đường hầm.
Vì sự an toàn của Dương Dương và Trình Trình, giờ anh ta không thể ra ngoài.
Trên đường đi, Cố Tịch Dao lẩm nhẩm, Bắc Minh Quân, Phỉ Nhi, hai người không được xảy ra chuyện, nhất định phải đợi tôi cứu hai người.