Chương 1170
Nhưng bất luận thế nào thì mấy ngày nữa, Bắc Minh Quân sẽ lấy mình làm vợ, mình mới là người chiến thắng cuối cùng.
Thôi bỏ đi, bây giờ cũng không quan tâm hành động này của anh là xuất phát từ nguyên nhân gì, mình cứ coi như là sớm thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi.
Trong lúc mà Phỉ Nhi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hết tất cả, Bắc Minh Quân lại đưa tay ra kéo chặt lấy cánh tay của cô ta, sau đó mang theo chút khẩn trương mà nói: “Ở dưới lầu cháy rồi, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”
Vừa nghe thấy hỏa hoạn, Phỉ Nhi lập tức bị hù dọa cho ngốc luôn, lửa đối với cô ta mà nói có dấu ấn sâu sắc hơn so với người bình thường, cũng là bởi vì lửa cho nên mới khiến cô ta có dung mạo như hiện tại.
Cũng bởi vì lửa cho nên Bắc Minh Quân mới đối xử với cô ta tốt hơn trước kia, quan tâm hơn.
Bởi vì lửa mà xui xẻo, bởi vì lửa mà hạnh phúc.
Nhưng mà hiện tại, trong lúc đã chuẩn bị hết tất cả các bước, vậy thì tại sao lại phải xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này?
Sắc mặt Phỉ Nhi trắng như tờ giấy, ánh mắt của cô ta trở nên đông cứng, cả thân thể cũng giống như là trái banh xì hơi mà nằm xụi lơ ở trên giường.
Sau đó, trong lúc vô thức, Phỉ Nhi và Bắc Minh Quân đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy bậc cầu thang đã bị thiêu cháy, làn sương mù màu trắng mang theo một mùi gay mũi từ tầng một bay thẳng lên trên tầng hai.
Tiêu rồi, tất cả đều đã tiêu hết rồi!
Phỉ Nhi nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người của cô ta đều mềm oặc ở trong lòng của Bắc Minh Quân.
Lúc Phỉ Nhi tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng lạ lẫm.
Tường sơn màu trắng, làm cho căn phòng này trông sạch sẽ và thanh lịch hơn, một chiếc đèn kiểu cũ đặt ở trên cái tủ đầu giường, tản ra ánh sáng ấm áp.
Bố cục ở trong phòng vô cùng đơn giản, một cái giường, một cái bàn làm việc, và một cái tủ treo quần áo.
Rốt cuộc ở đây là ở đâu vậy? Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đột nhiên đầu đau đớn, cô ta cúi đầu xuống, hai tay xoa xoa huyệt thái dương.
Chợt nhìn thấy quần áo ở trên người của mình đã không phải là bộ quần áo kia nữa, mà là một cái áo sơ mi của đàn ông rộng rãi màu xanh dương.
Phỉ Nhi ở bên ngoài một thời gian dài, có thể nói là hiểu biết tương đối nhiều.
Từ hoa văn tinh tế và tay nghề điêu luyện của chiếc áo sơ mi này cũng có thể nhìn ra được nó được làm bởi một nghệ nhân nổi tiếng, hơn nữa trên ống tay áo còn được thêu một chữ “V” bằng chỉ vàng.
“V.” Lúc Phỉ Nhi nhìn thấy cái chữ này thì lập tức sửng sờ, cô ta biết rất rõ ràng con chữ này đại biểu cho một người đàn ông, một người đàn ông khiến cho cô ta yêu và hận.
Cũng là bởi vì người đàn ông này, cho nên mới khiến cho cô ta biến thành cái dạng này…
“Cốc cốc cốc…” Âm thanh gõ cửa vang lên.
Phỉ Nhi vội vàng sửa sang mình một chút, sau đó nói một tiếng: “Mời vào.”
Cửa phòng được mở ra, Hình Uy đi về phía trước một bước, nhìn Phỉ Nhi đang ngồi ở trên giường, hơi gật đầu rồi nói: “Cô Phỉ Nhi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, chủ tử đang ở dưới nhà ăn, cũng chỉ có thiếu một mình cô.”
Phỉ Nhi cũng gật đầu đáp lại: “Được rồi, tôi đi xuống ngay đây, anh chờ tôi một lát đi.”