Chương 1212
“Mẹ có thể trách nhầm ba con sao? Bảo bối Trình Trình, mẹ biết con lớn lên ở bên cạnh ba con, vậy cũng không cần nói hộ cho ba con.” Cố Tịch Dao cứ nhận định Bắc Minh Quân chính là người như vậy.
“Mẹ, Trình Trình nói không sai, mẹ trách oan lão ba chim chết rồi. Đĩa sủi cảo vừa rồi cơ bản đều do con và Trình Trình ăn.” Dương Dương lần đầu tiên giải thích cho Bắc Minh Quân, ngược lại làm Cố Tịch Dao cảm thấy hơi sửng sốt.
“Mẹ vừa nhìn ba con ăn mà.” Cố Tịch Dao nói với vẻ hơi khó tin.
“Thật ra ba chỉ ăn hai cái thôi.” Trình Trình nói tiếp.
Lúc này Cố Tịch Dao mới ý thức được mình xem ra đã trách oan Bắc Minh Quân. Nhưng cho vậy, cô cũng không định xin lỗi Bắc Minh Quân. Coi như bù lại chuyện ở Nông Trại Vui Vẻ ban ngày vậy.
Sau khi Trình Trình và Dương Dương ăn với Cố Tịch Dao ăn hai cái sủi cảo, lại ra khỏi nhà ăn, chạy về phòng mình chơi với Bối Lạp.
Chỉ có Cố Tịch Dao một mình ở trong phòng ăn. Sau khi cô ăn tùy tiện mấy cái lại cảm thấy no rồi.
Nhìn trước mắt còn lại hơn nửa đĩa sủi cảo, cô bất giác nhớ tới người đang xem ti vi trong phòng khách mới chỉ có ăn hai cái sủi cảo kia.
Thù thì thù, cũng không thể bỏ đói người ta được. Cho dù anh bất nhân nhưng tôi không thể bất nghĩa. Cố Tịch Dao nghĩ vậy, lại cầm số sủi cảo còn lại đi về phòng bếp, để xử lý lại.
Trình Trình và Dương Dương dẫn theo Bối Lạp chạy về phòng nhỏ của mình.
“Bắc Minh Tư Dương, cám ơn em.” Trình Trình vừa vào cửa, nhìn cả cơ thể nhỏ bé của Dương Dương đều nằm sấp úp trên giường, nói.
Dương Dương nhỏ xoay người lại, nghi ngờ nhìn Trình Trình: “Anh cám ơn em làm gì?”
“Cám ơn em đã nói hộ cho ba.” Trình Trình ngồi dưới đất, ôm Bối Lạp nói.
Dương Dương tùy ý vung bàn tay nhỏ bé lên: “Đây tính là chuyện gì chứ? Em và lão ba chim chết thứ nhất là nước giếng không phạm nước sông, em chỉ xét việc mà nói thôi, không tính là nói hộ ông ấy.”
Cậu nói xong, vỗ nhẹ vào cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy mỹ mãn: “Sáng sớm hôm nay đúng là không uổng công ra ngoài. Anh không theo kịp coi như anh bị thiệt rồi.”
“Anh bị thiệt gì chứ? Suýt nữa gây họa làm các anh bị người ta bán còn là gặp may mắn à?” Trình Trình hơi bối rối.
Dương Dương toét miệng cười: “Đương nhiên là gặp may mắn rồi. Anh cũng không thấy em và mẹ về thế nào à? Gặp được chú mỹ nhân kia chính là bọn em gặp may rồi. Anh không thấy chú ấy nấu ăn ngon thế nào đâu, đặc biệt là món cánh gà nướng mà chú ấy nấu…”
Dương Dương nói đến đây, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ hưởng thụ lại khao khát.
Lúc này, Cố Tịch Dao đang bận rộn trong phòng bếp, chẳng có tâm tư nào để ý tới món gì ngon. Có lẽ đĩa sủi cảo cháy là con đường nhanh nhất. Cô lo lắng để sủi cảo như vậy khó có thể nuốt được, lại tách nhân và vỏ của nó ra, đổ vào trong nồi đun lên.
Cô lại bỏ thêm mì và túi rau khô còn lại trong đủ, thêm chút nước tương và dấm chua.
Không tới năm phút, một bát mì thịt viên lại được ‘tinh chế thành’, cô tháo tạp dề xuống, mang cho nước trái cây đi dọc theo hàng lang, cầm về phía phòng khách, xuất hiện ở trước mắt Bắc Minh Quân.
***
“Anh vẫn tính là có dáng vẻ của người làm ba, để cho đám trẻ ăn no.” Cố Tịch Dao nói xong, chỉ vào bát mì thịt viên mà mình mới làm lại: “Về phần cái đó cũng chỉ có thể làm được như vậy, ai bảo anh tới làm phiền lúc tôi nấu ăn chứ? Cái này gọi là ‘Gieo gió gặt bão’ thôi”.
Cố Tịch Dao nói xong lại xoay người đi vào trong phòng bếp để thu dọn.