Chương 1222
Không có cách nào, cậu chủ không lên tiếng bảo dừng xe, mình cũng không dám tự động dừng lại.
Chuyện này vốn là chuyện nhà của cậu chủ, mình làm một cấp dưới không có quyền cũng không có năng lực can thiệp vào.
Hình Uy đành phải nhìn về phía Cố Tịch Dao nói: “Cô ơi, vậy chúng tôi đi trước đây. Trên đường cô dẫn theo cậu chủ nhỏ về phải chú ý an toàn đấy.”
Hình Uy nói xong giẫm chân ga, chiếc xe rất nhanh lại biến mất ở cuối con đường.
Nhìn chiếc xe đi xa, Dương Dương nhìn con đường trước mắt không thấy điểm cuối và thành phố với những tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng ở phía xa. Cậu có hơi mệt, đi không nổi: “Mẹ, sao không để chủ đầu bếp chú đưa chúng ta về chứ? Cả đoạn đường dài như vậy, chúng ta phải đi tới khi nào mới xong đây…”
Cố Tịch Dao liếc nhìn Dương Dương: “Nếu con ngại mệt, con lại đuổi theo xe, bảo bọn họ đưa con về đi.”
“…” Dương Dương mím môi không nói gì nữa.
Lại đi thêm một đoạn đường, cơn giận của Cố Tịch Dao cũng gần hết. Cô cúi đầu nhìn hai đứa con trai đang dắt trong tay, cảm thấy thái độ vừa rồi của mình với chúng có phải quá hung dữ không?
Cô dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn hai đứa trẻ: “Xin lỗi các bảo bối, vừa rồi mẹ đang tức giận, có phải dọa bọn con sợ hay không?”
Trình Trình lắc đầu: “Mẹ, thật ra ba không phải như mẹ nghĩ đâu. Bà cô bị bệnh, nhà của bà cô bị cháy, ba chắc chắn sẽ có chút phiền lòng. Mẹ vẫn đừng làm ba tức giận nữa.”
Cố Tịch Dao nhẹ nhàng xoa đầu Trình Trình: “Bảo bối không cần lo lắng về ba và mẹ đâu. Chuyện của ba mẹ, ba mẹ sẽ xử lý tốt.”
Dương Dương vỗ vào ngực nhỏ của mình: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Bất kể lão ba chim chết có bắt nạt mẹ thế nào, con đều sẽ đứng ở bên phía mẹ.”
Cậu nhóc nói tới đây, gương mặt nhỏ nhắn lại lộ vẻ khổ sở: “Mẹ, nhưng bây giờ con đã sắp không đi nổi nữa rồi…”
Cố Tịch Dao mỉm cười, dùng ngón tay quệt qua mũi nhỏ của Dương Dương: “Mẹ đã biết sau những lời dỗ ngon dỗ ngọt của con sẽ che giấu một kế nhỏ mà. Được rồi, mẹ biết con không đi nổi nữa, đẻ mẹ tới cõng con được không.”
Cô nói xong xoay người, quay lưng về phía Dương Dương: “Còn không mau lên đi.”
Dương Dương toét miệng cười, cơ thể nhỏ bé nhảy lên trên lưng của Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao cõng Dương Dương, nắm bàn tay nhỏ bé của Trình Trình và nhìn cậu: “Mẹ cõng Dương Dương một lát rồi lại cõng con nhé.”
Trình Trình lắc đầu: “Mẹ, con không mệt.”
Dưới nắng gắt giữa trưa, hai người một lớn một nhỏ đang đi trên con đường ngoằn ngèo từ trong núi xuống dưới chân núi.
Cây xanh bên đường bị gió thổi phát ra từng tiếng xào xạc, thỉnh thoảng có chút bóng râm cũng có thể mang đến cho bọn họ chút bóng mát.
Lúc này, có một triếng xe RV màu trắng lái từ trên đỉnh núi xuống.
Sau khi lao nhanh qua Cố Tịch Dao, chiếc xe giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ở chỗ trước bọn họ hai trăm mét.
Sau khi cửa xe mở ra, mui xe cũng được mở ra.
Có một người đàn ông với dáng vẻ tao nhã bước từ trong xe ra.