Chương 1227
Ai nấy cũng dào dạt ra mặt: “Tổng Giám đốc à, chúng tôi đều nhờ phúc của anh cả đó. Hahahaha…”
Khi phòng họp trở nên náo nhiệt, Bắc Minh Quân lập tức đổi sắc mặt.
“Bốp…” Bắc Minh Quân vỗ tay lên bàn.
Một tiếng đột ngột, tâm trạng của mọi người đang còn rất tốt đều rùng mình.
Bọn họ ngừng cười, dè dặt nhìn gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân.
Phòng họp lập tức như xuống âm độ.
Bắc Minh Quân lạnh mặt nhìn người phụ trách phòng tài chính, lạnh lùng nói: “Lão Tiền à, ông làm việc ở Bắc Minh Thị này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, tôi nghĩ chắc ông đã thấy qua nhiều tình cảnh rồi. Hôm nay giá cổ phiếu của chúng ta tăng lên thật, nhưng ông vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì sẽ xảy ra sau việc giá cổ phiếu tăng sao?”
Anh hỏi ra câu này, lão Tiền há miệng, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này điện thoại của Hình Uy đổ chuông, Bắc Minh Quân lườm anh ta: “Cậu đi ra ngoài nghe điện thoại đi.”
Hình Uy xoay người cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp.
Năm phút sau, khi anh ta lại vào phòng họp thì sắc mặt đã thay đổi.
Anh ta nhanh chóng đi tới bên cạnh Bắc Minh Quân, cúi đầu nói nhỏ với Bắc Minh Quân: “Cậu chủ à, em vừa nhận được tin rằng bây giờ giá cổ phiếu của công ty vẫn đang tăng, theo thống kê của chúng ta thì đã có mười lăm phần trăm số cố phiếu bị cổ đông bán tháo nhân lúc giá cao, nhưng lại bị người khác thu mua rất nhanh chóng.”
Mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Bắc Minh Thị bị bán tháo, đối với một xí nghiệp có sức ảnh hưởng lớn đến cả giới chính trị và kinh doanh, điều này đủ chấn động.
Sắc mặt Bắc Minh Quân vẫn bình tĩnh, tình huống này không hề nằm trong tầm dự đoán của anh. Nhưng làm Tổng Giám đốc của một tập đoàn thì phải làm được việc không sợ hãi khi có thay đổi bất ngờ, như thế thì cấp dưới của anh mới không bị rối loạn nhân tâm.
Anh lạnh lùng nhìn những người phụ trách đã nơm nớp lo sợ này.
Bây giờ có nói nữa thì bọn họ cũng đã hết cách rồi, việc cần làm đó là suy nghĩ nên dùng đối sách nào để đối mặt.
Lúc này Bắc Minh Quân cảm thấy như có một bàn tay rất lớn đang vươn về Đế quốc Bắc Minh Thị của anh.
Sách cổ viết rằng: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nhưng hôm nay, người mà Bắc Minh Thị cần đối mặt là một đối thủ mà anh chưa từng gặp mặt.
Hơn nữa, bây giờ nhìn lại, tài lực của vị đối thủ này là điều mà anh không thể coi thường được.
Hình Uy thấy sắc mặt Bắc Minh Quân vẫn tỉnh bơ, anh ta lại nói nhỏ bên tai anh: “Cậu chủ, em đoán rằng mấy người ngồi đây vẫn chưa phát hiện ra vấn đề này, giữ bọn họ ngồi đây trợn mắt nhìn nhau cũng vô ích, không bằng để bọn họ về, anh cũng được yên tĩnh.”
Bắc Minh Quân gật đầu, Hình Uy nói không sai, mấy người này ngồi đây đúng là chướng mắt, hơn nữa với tình hình lúc này thì đúng là dù bọn họ bị bán đi cũng chỉ biết vui vẻ đếm tiền thay người khác mà thôi.
Nghĩ tới đây, anh tùy ý khoát tay: “Hôm nay đến đây thôi, tan họp.”
Nghe Bắc Minh Quân nói thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người như được thả ra, vội vã rời khỏi phòng họp.