Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1234

Chương 1234

Anh ta xoay người, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa.

Cùng lúc đó, bả vai của anh ta bị Bắc Minh Quân giữ lại: “Cậu muốn làm gì?”

“Cậu chủ, tôi muốn đi điều tra về người đàn ông trong video. Bắt được kẻ đó, hỏi xem vì sao anh ta lại có thể đối xử nhẫn tâm với một người đã nằm trên giường bệnh như vậy.” Hình Uy híp mắt, nghẹn sự tức giận trong lòng như vậy, không chừng nếu anh ta tìm được người kia thì tuyệt đối không thể hành động như lời anh ta nói là chỉ hỏi đơn giản như thế.

Bắc Minh Quân rất hiểu tâm trạng của Hình Uy lúc này, Hình Uy là người hiếm có đối xử trung thành với hai ba con anh như vậy.

Nhưng phía sau, bọn họ cũng không có đủ người để phân tán sức lực, càng không thể hành động theo cảm tính để làm loạn được.

Bắc Minh Quân kéo Hình Uy xoay người lại, một tay nắm lấy áo anh ta, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt anh ta, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe được nói: “Hiện tại chúng ta phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cậu có thể đi tra, nhưng tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, biết không?”

Nói xong, Bắc Minh Quân buông lỏng tay ra.

Hình Uy cũng đẩy cửa đi ra ngoài.

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn ba mình đang ngủ say trên giường, sau đó cũng rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này khoa nội trú của bệnh viện rất yên tĩnh, hành lang thắp đèn sáng như ban ngày, ngoài mấy y tá thỉnh thoảng đi kiểm tra phòng bệnh ra thì không còn một ai khác.

Anh hồi tưởng lại người mình vừa nhìn được, người kia cố ý làm cho ba biết tin tức cô Phương đã qua đời.

Như vậy, có lẽ kẻ đó cũng là người đầu tiên biết tin tức này.

Cũng rất có thể người này biết người phóng hỏa trang trại là ai, mà có lẽ cũng không phải không có khả năng chính người này là người phóng hỏa….

Bắc Minh Quân nhướng mày, anh cảm thấy dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, một bóng người cũng dần dần xuất hiện sau lưng anh.

Tuy rằng người này không tự mình ra tay, nhưng hết lần này đến lần khác tổn thương đến ba anh, đến người thân bên cạnh anh…

Có thể lợi dụng nỗi đau của người bên cạnh sau đó chuẩn xác đả kích đến người bên cạnh Bắc Minh Quân…

Đột nhiên, có một cái tên lập tức nhảy vào đại não của anh, Đường Thiên Trạch!

Anh lập tức nghĩ đến bàn tay của Dư Như Khiết được ngâm trong bình formalin …

Đúng, chỉ có Đường Thiên Trạch mới làm được chuyện như vậy!

Nghĩ tới đây, thần kinh của Bắc Minh Quân dần căng chặt, vốn bọn họ đã có ân oán, bất luận Đường Thiên Trạch đối xử với anh như thế nào thì cũng không sao cả.

Nhưng anh ta lại đụng đến người nhà của anh, điều này khiến Bắc Minh Quân cảm thấy mình cần phải bắt được anh ta càng sớm càng tốt, để tránh càng có nhiều chuyện xấu xảy ra hơn, gây hại cho nhiều người vô tội hơn.

Trong lúc vô thức, Bắc Minh Quân không biết mình đã đi đến đâu rồi, anh ngẩng đầu nhìn số phòng bệnh, phát hiện đây chính là phòng bệnh của mẹ Cố Tịch Dao.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, y tá bên trong thấy người đến là Bắc Minh Quân thì vội vàng đứng lên chào hỏi anh: “Anh Bắc Minh.”

Bình Luận (0)
Comment