Chương 1265
“Ngài Bắc Minh, ngài có chờ mong gì về lần đầu lên sân khấu của cậu chủ nhỏ không?”
Những câu hỏi nối tiếp không ngừng vang lên bên tai Bắc Minh Quân, khiến anh không nhịn được khẽ nhíu mày, kéo Cố Tịch Dao bước nhanh vào rạp hát nhỏ.
Có một số người chính là như vậy, không muốn lên trang nhất cũng là điều khó khăn, mà đổi thành một số người khác, muốn lên trang nhất cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Chờ sau khi Bắc Minh Quân dẫn Cố Tịch Dao đi vào trong rạp hát , nhóm vệ sĩ đeo kính râm ‘đen nhánh’ canh giữ ở trước cửa chính, không cho bất kỳ tên phóng viên nào lọt vào.
Hình Uy nhân lúc đám phóng viên đều bao vây ông chủ, quyết đoán hộ tống Dương Dương và Trình Trình đi vào rạp hát nhỏ bằng cửa sau, đi thẳng đến sau cánh gà.
Mặc dù gọi là rạp hát nhỏ, nhưng trên thực tế hai tầng của nơi này cũng có thể chứa sáu nghìn người.
Trong rạp hát mở âm nhạc nhẹ nhàng du dương, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cách thời gian biểu diễn còn hai phút, cơ bản bên trong đã không thể tìm được vị trí trống. Khắp nơi đều là học sinh và người lớn trong nhà họ ngồi.
Sau khi Bắc Minh Quân dẫn Cố Tịch Dao đi vào rạp hát nhỏ, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Người nào mà không biết tên tuổi của Bắc Minh Quân chứ, nhưng anh lại là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, người bình thường rất khó gặp mặt anh. Nếu đã có cơ hội tuyệt vời thế này, tất nhiên đều thi nhau nhìn về phía bóng dáng anh chắn trước cửa ra vào kia.
Cố Tịch Dao vội vàng rút tay mình ra, cô cũng không thích tỏ vẻ thân mật với Bắc Minh Quân trong trường hợp này, dù sao qua đêm nay bọn họ sẽ đường ai nấy đi.
“Ha ha, ngưỡng mộ tên tuổi của Tổng giám đốc Bắc Minh đã lâu, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, ngài xem cũng không còn vị trí nào, nơi này của tôi còn có mấy chỗ, hay là cứ ngồi ở chỗ này của tôi đi.”
Cố Tịch Dao len lén liếc nhìn, được đấy, một tên béo lùn ăn mặc giống như nhà giàu mới nổi, cười hì hì lộ ra bộ răng ố vàng đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, bước đến lối đi nhỏ khom lưng cúi chào Bắc Minh Quân.
Cô nhìn thấy không nhịn được nhíu mày, bĩu môi ghét bỏ.
Đương nhiên Bắc Minh Quân cũng khinh thường không thèm giữ thể diện cho loại người này, vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, hiệu trưởng và thầy Lý cũng rất vất vả chen vào trong rạp hát , thở hổn hển đuổi kịp Bắc Minh Quân, tỏ vẻ xin lỗi nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, trong lúc vội vàng bối rối không biết hôm nay ngài đi đến trường của tôi, vì vậy không sắp xếp vị trí cho ngài, mong ngài thứ lỗi. Nhưng mà, bây giờ ngài tạm thời ngồi ở ghế hàng thứ nhất đi. Mời đến bên này.”
Nói là tạm thời, nhưng thực tế hàng thứ nhất vốn chính là chuẩn bị cho khách quý và lãnh đạo trong trường.
Hiệu trưởng dẫn Bắc Minh Quân đi đến ghế ngồi của lãnh đạo ở hàng thứ nhất, nơi này đã có không ít cán bộ của các bộ môn liên quan và lãnh đạo quan trọng trong trường ngồi.
Chỉ là bọn họ vừa thấy Bắc Minh Quân đi đến, rất tự giác cúi người rời ghế nhường chỗ cho anh.
Cuối cùng, Bắc Minh Quân không chút khách khí ngồi ở vị trí của hiệu trưởng, Cố Tịch Dao cũng coi như được hưởng ké, ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh.
Hiệu trưởng niềm nở ngồi ở bên tay phải của anh.
Lúc này Hình Uy đi ra từ sau cánh gà, liếc mắt là có thể nhìn thấy cậu chủ nhà mình.
Anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, khẽ nói với anh: “Cậu chủ, đã thuận lợi đưa hai cậu chủ nhỏ đến sau cánh gà rồi, cậu chủ cứ yên tâm.”