Chương 1271
Lúc này, một cô bé mặc váy lụa dài màu trắng đi từ bên trong ra.
Cô bé chào các khán giả phía dưới sân khấu xong, cầm micro bắt đầu lời kể: “Đây là một câu chuyện ở thời kỳ dân quốc, địa điểm lại xảy ra trong một thành phố nào đó trên tổ quốc rộng lớn, mặt trời mới vừa mọc lên từ phía chân trời.”
Cô bé nói xong cầm micro đi tới sát mép sân khấu, màn sân khấu từ từ được mở ra.
Đây là cảnh trước cổng lớn của một gia đình giàu có trong khu phố chợ.
Trên phố xá trước cổng lớn được sơn đỏ bắt đầu có người qua lại, dưới bức tường thấp màu xám loang lổ, có mấy người với dáng vẻ như nông dân đang ngồi xổm dưới đất, bày mẹt bán rau.
Trong đó, Triệu Tịnh Di đóng vai một Tây Thi đậu phụ đang bán đậu phụ. Cô bé vừa trông cửa hàng của mình, vừa rao hàng: “Ai tới mua đậu phụ đi, đậu phụ…”
“Cậu cả nhà họ Lý ra khỏi cửa đây…” Ngay sau đó có một tiếng hét to vang lên.
Từ bên trong cổng lớn sơn đỏ ở chính giữa sân khấu được chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy Dương Dương ở trong cổng tò vò lười biếng duỗi lưng, sau đó hất cằm lên, bước một bước lắc ba cái đi ra.
Tóc cậu ‘chia hai tám’, không biết bôi bao nhiêu dầu bóng mà ánh đèn chiếu lên cũng có vẻ lập lòe phát sáng.
Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn có đeo kính gọng tròn màu đen.
Trên người mặc một bộ trường bào* không cổ kiểu Trung Quốc màu cà phê.
Trong tay cậu cầm một cái quạt còn chưa mở ra, một tay khác cầm một lồng chim.
Phía sau Dương Dương lại có hai người đi ra. Cả hai đều mặc áo mã quái** màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần ống túm. Tóc xẻ ngôi giữa, trên trán còn dán một miếng thuốc cao da chó.
*Trường Bào, **Mã Quái đều là một dạng áo khoác bên ngoài, hai loại trang phục này đều là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp. Mã Quái thường xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U, còn Trường Bào thường là xẻ bên.
Phải nói là Dương Dương mặc đồ này, khí chất này, diễn xuất này vẫn xem như giống hệt với cậu chủ con nhà giàu thời kỳ dân quốc.
Chỉ có điều… sao nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống với một người tốt vậy?
Cố Tịch Dao nhìn lén Bắc Minh Quân. Người này nhìn Dương Dương, dây thần kinh trên mặt không khỏi giật khẽ.
Phải nói là Dương Dương mặc bộ quần áo này thật sự có dáng vẻ của một cậu chủ.
Cậu ưỡn ngực, ưỡn bụng vui vẻ dẫn theo hai người hầu phía sau nhìn đông nhìn tây trên con phố.
Cậu hết cầm đồ chơi của ông cụ bày hàng bên này chơi một lát, lại cầm hoa của bà cụ bên kia trong tay ngửi một chút. Khán giả ngồi phía dưới căn bản không nhìn ra cậu diễn có vấn đề gì.
Thậm chí giáo viên Lý ngồi bên cạnh sân khấu vẫn lau mồ hôi vì Dương Dương cũng không nhìn ra cậu có chỗ nào không thích hợp. Cô ấy thấy hơi bất ngờ, sao cảm giác Dương Dương ở trên sân khấu khác hẳn với lúc cậu diễn tập hôm qua vậy?
Lúc này, cô bé đứng ở bên cạnh sân khấu kia cầm micro lên, bắt đầu tiếp tục đọc lời dẫn:
Nhà họ Lý là nhà giàu có nhất trong thành nhỏ này, cũng là người lương Quân nhất. Nhưng cậu cả nhà họ Lý lại không phải vậy, không cả ngày ở nhà chẳng làm gì thì ra ngoài bắt nạt, ức hiếp nam nữ, không chuyện ác nào không làm. Hành vi của anh ta làm dân chúng trong thành phố phải kêu than dậy đất…