Chương 1281
Vấn đề vừa được đưa ra, Bắc Minh Quân nhíu mày, quay đầu nhìn Bắc Minh Đông, xem anh ta sẽ trả lời vấn đề này thế nào.
Bắc Minh Đông cũng lén liếc nhìn Bắc Minh Quân. Ánh mắt lạnh lùng này nhìn chằm chằm làm trong lòng anh ta thấy sợ hãi. Nếu như câu trả lời không làm anh thỏa mãn, mình nhất định sẽ không có trái cây ngon mà ăn đâu.
Anh hùng không để ý tới cái thiệt trước mắt, vì tự bảo vệ mình, tốt hơn vẫn nên nói vài lời Bắc Minh Quân thích nghe.
Anh ta cười ôn hòa với phóng viên đưa ra câu hỏi: “Về sự phát triển của chúng sau này, tôi vẫn thấy nên để thuận theo tự nhiên. Bây giờ chúng vẫn rất nhỏ, còn chưa biết gì về tương lai. Nói chung bây giờ vẫn nên cố gắng học thật giỏi, mỗi ngày đều tiến về phía trước.” Anh ta thầm thở hắt ra một hơi.
Phóng viên lại ngồi xổm xuống, mỉm cười đưa micro tới bên miệng của Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Bắc Minh, vừa rồi cậu cũng nghe được khán giả khen biểu diễn vô cùng tốt, như cậu học biểu diễn ở đâu vậy? Có phải bình thường lúc Antony ở nhà đều dạy cậu biểu diễn không?”
“Thật ra là vậy.” Còn không chờ Trình Trình mở miệng, Dương Dương đã đẩy cậu nhóc qua một bên: “Tất cả đều là do cháu học biểu diễn từ trên ti vi, chú ấy căn bản chưa từng dạy qua. Chú ba cháu à, về nhà lần nào cũng chỉ biết gọi điện thoại, tán… A…”
Dương Dương nói tới đây, đã bị Antony vội vàng ngồi xổm xuống, bịt miệng cậu lại.
Anh ta biết đứa cháu này cái gì cũng dám ra, chẳng phân biệt được đám đông, chẳng phân biệt được trường hợp.
Phóng viên lại đều là những người chủ trương phá nồi hỏi đáy, nói được một nửa đã bị chặn lại, đương nhiên phải hỏi tiếp: “Mỗi lần Antony về nhà, ngoại trừ gọi điện thoại còn làm gì nữa?”
“Ha ha, còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là ăn mì ăn .” Bắc Minh Đông lúng túng vừa cười vừa nói.
“Mì ăn ?” Phóng viên cảm thấy hơi khó hiểu.
Bắc Minh Đông đứng lên, dáng vẻ rất có tâm với sự nghiệp nói: “Là như vậy, lúc tôi làm việc xong, về đến nhà thì phần lớn đều đã muộn rồi. Tôi lại không muốn làm phiền người khác nghỉ ngơi, đương nhiên phải tự mình ăn mì ăn .”
“Nói vậy, Antony còn là một người cuồng công việc à.”
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Bắc Minh Đông mỉm cười gãi đầu: “Làm gì có, làm gì có.” Anh ta nói xong lại nghiêm mặt nói tiếp: “Tôi cảm thấy được đóng phim vì khán giả là chuyện vui vẻ nhất, cho dù có bảo tôi cực khổ hơn nữa cũng đáng giá.”
Lời này vừa nói ra, lại dẫn tới mọi người ở đây lớn tiếng khen ngợi: “Antony, chúng tôi yêu anh!” “Antony, chúng tôi ủng hộ anh!”
Có người quá cao hứng, còn hô lớn: “Antony, tôi muốn sinh con cho anh!”
Bắc Minh Đông nhìn theo giọng nói, thấy đó là một cậu béo, đeo kính, trên mép có râu mọc lún phún.
Điều này cũng không đáng tin cậy đi. Bắc Minh Quân không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
Anh ta giơ tay lên vừa nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến số một.
Một buổi sáng này quá náo nhiệt, ngoài ăn sáng còn chưa ăn gì khác.
Anh ngồi trên ghế, dứt khoát chỉnh lại quần áo rồi nói với Cố Tịch Dao: “Chúng ta ra ngoài thôi.” Sau đó, anh đứng lên, đi ra ngoài.
Hình Uy đi phía trước Bắc Minh Quân, hộ tống anh ra khỏi rạp hát.