Chương 1285
“Anh muốn làm gì?!” Cố Tịch Dao hoảng sợ nhìn anh, không phải tức giận đến mức muốn đánh người chứ? Cô bất giác muốn lui lại mấy bước.
Bắc Minh Quân không nói gì, lại bước tới theo cô, giơ tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc dài, sau đó ghé sát bên tai cô nói khẽ: “Hiếm khi em quên mất hôm nay là ngày cưới thay cuối cùng nhỉ? Tôi chỉ muốn làm tròn nghĩa vụ của người chồng và người ba mà thôi.”
Anh nói xong lại nhẹ nhàng nắm tay Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao nghe anh nói vậy thì đứng ngây ra đó. Cô đương nhiên nhớ hôm nay là ngày nào, hơn nữa cô còn hy vọng ngày này tới nhanh một chút.
Như vậy, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi Bắc Minh Quân, có thể trở lại cuộc sống bình thường tới mức không thể bình thường hơn trước đây.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ được, Bắc Minh Quân lại quý trọng mỗi giây phút ở bên cạnh cô và con như vậy. Đây chính là nguyên nhân khi xem kịch, bọn họ vốn chỉ ngồi cách nhau có mấy ghế, anh lại không ngại phiền, chuyển dần qua để ngồi bên cạnh Cố Tịch Dao.
Diễn xuất như thế, ăn cơm cũng như vậy,theo thói quen của Dương Dương nếu đổi lại là trước đây, cậu nhất định sẽ rất tức giận, sau đó xoay người rời đi. Nhưng mà cậu lại không làm như vậy, cậu lựa chọn thử và tận hưởng nó như một loại hạnh phúc gia đình.
Bây giờ, anh lại đưa Cố Tịch Dao và bọn trẻ đến khu vui chơi trẻ em…, anh chính là đang làm nghĩa vụ của một người Ba.
Tuổi thơ Bắc Minh Quân chưa từng được đến khu vui chơi trẻ em, hiện giờ tuổi thơ của Trình Trình cũng giống như vậy.
Việc anh bây giờ cần làm, chính là bù đắp tuổi thơ cho bọn nhỏ, không thể để bọn nhỏ sau khi trưởng thành cũng giống như mình, khi nhìn lại tuổi thơ có bao nhiêu tiếc nuối.
Cố Tịch Dao cũng hiểu được hành động bất thường của Bắc Minh Quân, lặp đi lặp lại. Trái tim cô lại lần nữa rung động.
Một ngày này đối với hai người bọn họ đều rất quan trọng.
Bắc Minh Quân nắm lấy tay của cô, quay người về phía bọn nhỏ ân cần nói: “Hai bảo bối, các con có phải luôn muốn đến công viên giải trí chơi đùa sao, hôm nay các con hãy ở đây chơi cho thỏa thích đi.”
Trình Trình và Dương Dương đều sững sờ tại chỗ, tai của bọn chúng không có nghe nhầm chứ, hay là một loại thử nghiệm mới, kiểm tra tinh thần bọn chúng khi đối mặt với sự cám dỗ sao?
Ba mẹ hôm nay cùng đồng lòng như vậy, chắc chắn là có vấn đề.
“Ha ha, còn đứng ở đó làm gì, còn không mau đi chơi?”
Nhìn thái độ Cố Tịch Dao, Trình Trình và Dương Dương cuối cùng cũng hiểu bọn chúng không phải là đang nằm mơ.
Tiếng vỗ tay vang lên, sau đó chạy thẳng vào công viên giải trí.
“Cậu chủ nhỏ, đợi tôi…..” Hình Uy cũng vội vàng chạy theo sau.
Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao tay nắm tay, nhìn bóng dáng bọn nhỏ đã chạy xa xa, đều nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Hiện tại đối với Bắc Minh Quân mà nói, thật sự là một hạnh phúc hiếm có.
Đã từng, anh của thời thơ ấu cũng đã từng muốn Ba Mẹ đưa anh đến những nơi như thế này, nhưng những gì anh chứng kiến luôn là những trận cãi vã, điều anh mong đợi laị chính là sự chia ly giữa bọn họ…….
Những trải nghiệm đau đớn này là một cái bóng ma mà Bắc Minh Quân dùng năng lực của mình không thể xóa khỏi.