Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1291

Chương 1291

Trong đôi mắt lạnh lùng tỏa ra ánh sáng ấm áp, anh muốn khắc ghi cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mắt này vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn mình.

Bắc Minh Quân dắt Cố Tịch Dao lả lướt trong sảnh lớn, trong mắt họ, ngoại trừ đối phương ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều không ngừng xoay chuyển.

Một bài lại tiếp tục một bài.

Mãi đến sau đó, hai tay Cố Tịch Dao nhẹ nhàng vòng qua cổ Bắc Minh Quân, nghiêng đầu tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim nặng nề, mạnh mẽ của anh.

Đôi tay Bắc Minh Quân cũng vòng qua ôm chặt lấy hông Cố Tịch Dao, nhẹ nhàng tì cằm lên đầu cô, ngửi hương thơm thoang thoảng trên mái tóc.

Họ chỉ thấy như đã chạm đến một kiểu thân mật, không nói từ biệt, không nói quý trọng, cũng không nói bất kỳ câu gì. Có lẽ trong một khắc này thời gian trôi đi cũng chậm rãi hơn.

Cứ như vậy, bước chân cũng theo đó chậm lại, họ đã không còn khiêu vũ nữa, mà dừng trước bức tranh đã loang lổ vệt màu.

Ôm nhau thật chặt…

Lúc này, bầu trời bên ngoài biệt thự lấp lánh ánh sao, ông trăng sáng rõ trên cao, những chú chim mệt mỏi trở về tổ, xung quanh vắng lặng, chỉ có thành phố dưới chân núi gần đó vẫn còn toát ra sức sống vĩnh hằng.

Dưới ánh nến lay động, hai người đã cùng nhau đổ xuống chiếc sofa rộng rãi thoải mái.

Tiếng nhạc êm dịu vẫn đang tiếp tục, Cố Tịch Dao thả người trên sofa, cơ thể không còn chút sức lực.

Có lẽ cô đã mệt mỏi, cũng có lẽ do tác dụng của rượu, cô khép hờ đôi mắt, hé mở đôi môi đỏ tươi, trong hơi thở đều đều mang theo hương thơm của rượu vang, phả vào khuôn mặt tuấn tú đang nhẹ nhàng áp trên người cô.

Lúc này, mỗi sợi dây thần kinh của anh đều bị tác động bởi người phụ nữ dưới thân.

Sau khi do dự một lát, anh vẫn nhẹ nhàng cúi người xuống, gắt gao bao phủ đôi môi đỏ tươi của cô…

Cố Tịch Dao không hề cảm thấy xa lạ, cũng không phản kháng.

Có lẽ cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng có lẽ giờ khắc này cô cũng cảm thấy có hơi không nỡ.

Điều này giống như hiệu ứng Stockholm: Nạn nhân nảy sinh cảm tình với tội phạm, khiến nạn nhân có ấn tượng tốt và lệ thuộc vào tội phạm.

Con người chính là kỳ lạ như vậy, khi có được tất cả thì không biết quý trọng, cũng không hiểu cách quý trọng, thậm chí có lẽ còn xa lánh hoặc phiền chán. Nhưng hễ mất đi, thì bắt đầu cảm thấy tiếc nuối, hối hận không kịp, những điều tốt đẹp trước kia đều lần lượt hiện ra trước mắt.

Căn biệt thự ở lưng chừng núi này được Bắc Minh Quân dốc hết tâm tư – “Vui vẻ trong đêm tối”, tuy không được chủ nhân của nó chấp nhận.

Nhưng trong đêm ấm áp này, người thiết kế nó và chủ nhân không chấp nhận nó đã hợp nhất thành một.

Đây có lẽ là một loại phương thức từ biệt, từ biệt bản thân trong quá khứ, từ biệt một đoạn trải nghiệm khắc cốt ghi tâm.

Một đêm này cô đã mơ một giấc mơ rất dài, gặp được rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Buồn cũng có, vui cũng có.

Cố Tịch Dao từ từ mở mắt, chào đón cô là khởi đầu của một ngày mới, nhưng thứ cô đang đối mặt lại là bức tranh loang lổ vệt màu kia.

Bình Luận (0)
Comment