Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1311

Chương 1311

Cố Tịch Dao ngượng ngùng cười: “Không còn cách nào, em với đứa con bé bỏng đã xa cách quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng được sống bên nhau, đây là điều em luôn mong đợi.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Tịch Dao cũng càng ngày càng nóng lòng.

Cho đến khi loa sân bay phát thông báo: “Chuyến bay XXXX từ Sabah đến thành phố A đã hạ cánh an toàn, mời bạn bè đón người thân chuẩn bị.”

Cố Tịch Dao nghe thấy tin này thì không kìm được lòng mình, vội vàng bước ra khỏi quán cafe, đứng trước cửa đón người nhà, háo hức mong chờ sự xuất hiện của bóng dáng bé bỏng mà cô ngày đêm mong đợi.

Vân Chi Lâm dẫn Trình Trình tới gần Cố Tịch Dao.

Không bao lâu đã có người đi ra khỏi lối ra không xa, dần dần càng nhiều người đi ra.

Cố Tịch Dao tập trung tinh thần, với đôi mắt tinh tường, cô tìm kiếm bóng dáng Anna nà Cửu Cửu trong đám đông.

Nhưng khi càng ngày càng ít người ra, tia thất vọng lộ rõ trong ánh mắt háo hức của Cố Tịch Dao.

Có lẽ là Anna và Cửu Cửu ngồi nhầm chuyến bay, hoặc có lẽ họ không tới kịp…

Cố Tịch Dao quay người, tâm sự trùng trùng.

Vân Chi Lâm đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô như để an ủi.

“Mẹ… mẹ…”

Ngay khi Cố Tịch Dao nản lòng chuẩn bị ra về thì sau lưng cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, âm thanh ấy tựa như một nốt nhạc gõ vào tim cô.

Là con bé! Con gái bé bỏng của cô đã về!

Đột nhiên Cố Tịch Dao ngẩng đầu, mây đen trên mặt lập tức biến mất, cô nhìn lại thì thấy Anna một tay bế Cửu Cửu, một tay đẩy hành lý từ lối ra đi về phía họ.

Hôm nay Cửu Cửu mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu hồng, chân đi đôi giày da màu đỏ tươi.

Trên khuôn mặt tròn nhỏ của cô bé là cặp mắt to tròn lấp lánh như búp bê.

Cô bé đang khua đôi bàn tay mũm mĩm của mình về phía Cố Tịch Dao.

“Con gái bé bỏng, mẹ ở đây…” Cố Tịch Dao cũng vui mừng vẫy tay, hét lên với cô bé.

Anna mỉm cười gật đầu với Cố Tịch Dao, sau đó dừng bước, ngồi xổm đặt Cửu Cửu xuống đất: “Bé con, mau đi tìm mẹ đi.”

Cửu Cửu gật đầu, vui mừng vừa chạy vừa gọi “mẹ”, giang hai tay ra giữ thăng bằng, từng bước từng bước chạy về phía Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao ngồi xổm xuống, mỉm cười ngấn lệ, giang rộng hai tay chờ đón con gái.

Cô đã chờ giây phút mẹ con đoàn tụ này suốt hai năm. Mặc dù trước kia cô cũng từng sống với Cửu Cửu ở Sabah nhưng dù sao đó cũng là nơi đất khách quê người.

“Bé cưng của mẹ, để mẹ ngắm con nào.” Cố Tịch Dao bế Cửu Cửu, cô thật sự rất vui, nhìn thế nào cũng không đủ, thơm thế nào cũng không đủ.

Vân Chi Lâm đứng cạnh cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình, họ nhìn thấy cảnh này cũng không kìm được lau đôi mắt đã bắt đầu phiếm hồng.

Ai biết chuyện về hai mẹ con họ chắc hẳn cũng sẽ mừng thay cho họ trong ngày hội ngộ sau một thời gian dài xa cách.

Anna lau vội khoé mắt, sau đó đẩy xe tới bên Cố Tịch Dao, cười nói: “Tịch Dao, cuối cùng nhiệm vụ của tớ cũng hoàn thành xuất sắc rồi nhé.”

Bình Luận (0)
Comment