Chương 1339
Một người đàn ông có thân hình vạm vỡ mặc áo Trung Sơn đến nhà họ Bắc Minh, ông ta tự xưng là thầy giáo phụ đạo cho Dương Dương được Bắc Minh Quân mời về.
Sau khi Giang Tuệ Tâm nhìn thấy sơ yếu lý lịch của người này, bà ta lập tức nhìn ông ta bằng cặp mắt khác.
Bà ta vội vàng sai người hầu lên phòng dẫn Dương Dương ra.
Cùng lúc đó, Giang Tuệ Tâm cũng trở nên khách sáo với người đàn ông trung niên có lai lịch phi phàm này hơn.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn cầm ly trà lên, ông ta hớp một ngụm nhỏ, sau khi thưởng thức tỉ mỉ, ông ta mới gật gật đầu: “Bà Bắc Minh, đây là trà Long Tĩnh trên núi Sư Phong đúng không?”
Giang Tuệ Tâm hơi ngạc nhiên, bà ta mỉm cười gật gật đầu: “Đúng là trà Long Tĩnh núi Sư Phong đó, không ngờ thầy lại am hiểu trà như thế. Thứ cho tôi mạo muội, không biết thầy tên họ là gì.”
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cất tiếng đáp: “Bà Bắc Minh khiêm tốn quá, tại tôi thất lễ mới đúng, lẽ ra tôi nên giới thiệu tên tuổi của mình trước mới phải, tôi họ Lạc, tên là Lạc Hàn.”
“Họ Lạc?” Giang Tuệ Tâm nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hỏi dò: “Có một vị luật sự đức cao vọng trọng tên là Lạc Thiên Lý, không biết thầy có quen với ông ta không?”
Lạc Hàn mỉm cười: “Không dám giấu bà Bắc Minh, chính là ba tôi.”
Giang Tuệ Tâm vừa nghe thấy thế đã cảm thấy kinh ngạc: “Hóa ra là cậu Lạc à, thất kính thất kính.” Sau khi nói dứt lời, bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Danh tiếng của nhà họ Lạc khá vang dội trong thành phố A, nhưng tại sao thầy Lạc phải hạ mình đến làm gia sư cho cháu trai của tôi?”
Lạc Hàn mỉm cười: “Bác Bắc Minh, mỗi người một chí. Không phải là gia tộc mình có danh tiếng vang dội thì không thể làm những chuyện trông có vẻ không liên quan gì đến gia tộc, hoặc là công việc có vẻ tầm thường.
Sắc mặt Giang Tuệ Tâm thoạt đỏ thoạt trắng, bà ta muốn giữ vị trí chủ đạo, nhưng kết quả người lại có tính khiêm tốn.
Lúc này Dương Dương đã được người hầu dẫn đến.
“Bà nội…”
Giang Tuệ Tâm duỗi tay vỗ vào vị trí bên cạnh mình, giọng nói của bà ta rất hiền hòa: “Dương Dương, ngồi ở đây đi.”
Thật ra Dương Dương rất không muốn ngồi bên cạnh Giang Tuệ Tâm, cậu bé cho rằng bây giờ bà nội không còn giống như trước kia nữa.
Cậu bé nhìn thấy nụ cười hiền từ trên gương mặt Giang Tuệ Tâm có vẻ rất giả dối.
Nhưng mà cậu bé không thể không nghe lời, chỉ có thể đanh mặt miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Giang Tuệ Tâm.
Giang Tuệ Tâm ôm Duơng Dương rồi mỉm cười nói với Lạc Hàn: “Thầy Lạc, đây là cháu trai của tôi, Bắc Minh Tư Dương.”
Lạc Hàn mỉm cười gật đầu với Dương Dương: “Cậu bé rất thông minh và đáng yêu, sau này chúng tôi sẽ sống hòa thuận với nhau.”
“Phải đó, phải đó.” Giang Tuệ Tâm vội vàng lên tiếng.
Rồi sau đó, bà ta nhẹ nhàng nói với Dương Dương: “Dương Dương, đây là thầy giáo của cháu, còn không mau gọi thầy đi.”
Dương Dương bĩu môi, cậu bé miễn cưỡng đứng dậy rồi nói từ tốn: “Chào thầy Lạc.”