Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1342

Chương 1342

“Có, chỉ là con luôn không có hứng thú học hành, cho nên…” Dương Dương nói rồi, dần cúi đầu xuống.

Lạc Hàn đặt điều khiển game sang một bên, khẽ nâng cái đầu nhỏ của cậu: “Dương Dương, thực ra học tập không nhàm chán như con nghĩ, chỉ là mỗi một thầy giáo đều có phương pháp của mình. Mặc dù thầy chưa từng gặp Trình Trình, nhưng thầy cảm thấy con có rất nhiều thứ Trình Trình không có.”

Dương Dương nghi hoặc nhìn Lạc Hàn: “Ý của thầy là thực ra con không kém hơn Trình Trình?”

Lạc Hàn nhìn cậu, gật mạnh đầu: “Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, thầy đảm bảo con sẽ không kém hơn Trình Trình.”

Chính vào lúc Lạc Hàn cùng Dương Dương nói chuyện trong phòng, một người làm lén lén lút lút từ trên lầu đi xuống, đi tới cạnh Giang Tuệ Tâm.

Bà ta nhỏ giọng nói: “Bà chủ, thầy giáo đó đáng tin sao? Vừa nãy tôi ở cửa nghe thấy hai người họ vào một lát thì bắt đầu chơi game, cậu chủ Dương Dương còn nói cái gì mà ba thắng hai. Sau đó họ lại bắt đầu nói chuyện.”

Giang Tuệ Tâm ngồi trên sofa, cầm bình trà chậm rãi rót.

Nghe báo cáo của người làm, bà khẽ nhíu mày, Lạc Hàn này nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ, hơn nữa lý lịch của cậu ta cũng không có vấn đề gì. Không dạy Dương Dương học tốt trước mà lại chơi game…

Giang Tuệ Tâm thật sự nghĩ không ra trong hồ lô của Lạc Hàn rốt cuộc bán thuốc gì.

Bắc Minh Tử Du sáng sớm không giành được chút tiện nghi nào trong phòng làm việc của Bắc Minh Quân, anh ta quay về chỗ ở của mình ngủ say tới tận chiều.

Cho tới lúc tiếng chuông điện thoại cạnh giường đánh thức anh ta.

Anh ta mơ hồ cầm điện thoại lên: “Alo, tìm ai vậy?”

Trong điện thoại truyền tới tiếng cười lạnh: “Sáng sớm hôm nay anh ở chỗ Bắc Minh Quân, tôi cũng nhìn thấy rồi. Nhưng hình như có vẻ anh không làm gì được anh ta, ngược lại anh ta khiến anh tức giận.”

Bắc Minh Tử Du nhíu mày, giọng tức giận: “Làm sao anh biết, chẳng lẽ anh luôn giám sát tôi!”

“Haha, Bắc Minh Tử Du, anh không cần phản ứng quá như vậy. Tôi chỉ là đảm bảo anh tiến hành theo kế hoạch của chúng tôi mà thôi. Phải biết rằng, chúng tôi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy mới kiếm được công việc ở Bắc Minh thị cho anh.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẫn ngồi trong căn phòng trong tòa nhà đối diện Bắc Minh thị.

“Tôi không cần các người giám thị tôi, rốt cuộc làm thế nào tôi cũng không cần các người chỉ bảo!” Bắc Minh Tử Du hét vào điện thoại.

“Hừ hừ, cậu Bắc Minh, anh cũng không cần tức giận như vậy chứ. Tôi cũng là có ý tốt. Dù sao anh cũng vừa vào Bắc Minh thị, Bắc Minh Quân cũng không đơn giản như anh nghĩ. Nếu không sao lại có được cổ phần vốn nên thuộc về cậu chủ Bắc Minh là anh chứ. Tôi khuyên anh đừng làm việc theo cảm tính, nghe lời chúng tôi sẽ không để anh chịu thiệt.”

Bắc Minh Tử Du nhịn tức, ai kêu bây giờ chịu sự khống chế của người khác chứ: “Anh muốn tôi bước tiếp theo làm thế nào?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu: “Đây mới là thái độ hợp tác của chúng ta, anh hiện tại quá trẻ, vẫn nên thu lại sắc bén của mình, vậy mới không làm mình bị thương, chỉ bị thương người khác. Bắc Minh thị có hai bộ phận lớn cốt lõi, một là kiến trúc, hai là thiết kế. Anh nghĩ cách vào một trong hai phòng này trước rồi nói đi.”

Bắc Minh Tử Du đương nhiên biết hai phòng này là căn cơ của Bắc Minh thị, nhưng hai phòng này đều do Bắc Minh Quân khống chế, sao có thể dễ dàng cho mình vào. Đây dường như là một câu hỏi khó bày trước mặt Bắc Minh Tử Du.

“Anh nói tôi nên vào thế nào?” Bắc Minh Tử Du lúc này chỉ đành hỏi họ.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu: “Khổng tử có dạy, nếu anh muốn vào, thì đương nhiên cách tốt nhất chính là đá một người ra. Cậu chủ Bắc Minh, anh thông minh như vậy tôi cũng không cần nói cho anh biết nên làm thế nào đi.”

Bình Luận (0)
Comment