Chương 1393
Bây giờ các cậu đã lớn rồi, nhận thức đối với công việc đã đạt được một trình độ nhất định.
Trực tiếp nói tình hình thực tế, càng có thể làm cho các cậu cảm nhận được sự vô thường của sinh lão bệnh tử trong cuộc sống, có ích cho sự trưởng thành trong tâm trí của các cậu.
Bắc Minh Quân nhìn các cậu, tỏ ra rất trịnh trọng mà nói: “Ông nội của các con qua đời rồi, vào sáng sớm ngày hôm nay.”
Trình Trình và Dương Dương vừa nghe nhất thời liền ngây ngẩn cả người, các cậu như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, ba sẽ nói cho các cậu một tin tức xấu như vậy.
Tình cảm giữa Dương Dương và ông nội có hạn.
Nhưng mà Trình Trình có thể nói chính là ở dưới gối của ông nội mà lớn lên.
Tình cảm của cậu đối với ông nội không kém bao nhiêu so với Bắc Minh Khởi Hiên. Hơn nữa rất nhanh cậu liền liên tưởng đến sáng nay một loạt hành động khác thường ở trên đường, còn có việc bà nội đột nhiên ngất xỉu ở trong khách sạn.
Cậu âm thanh nghẹn ngào mà hỏi Bắc Minh Quân: “Ba, là sự cố thang máy ở khách sạn sáng nay làm cho ông nội qua đời hả, bà nội đột nhiên ngất xỉu cũng là bởi vì biết ông nội bất ngờ qua đời đúng không?”
Bắc Minh Quân không nghĩ tới Trình Trình nhanh như vậy đã có thể đem từng chuyện lúc sáng sớm xâu chuỗi lại với nhau.
Anh hơi chần chờ một chút, sau đó gật đầu.
Trình Trình tuy rằng trong lòng bởi vì chuyện ông nội qua đời mà cảm thấy đau buồn, nhưng mà cậu biểu hiện ra rất là kiên cường, mím chặt môi, chỉ là mắt to ngập nước có hơi đỏ.
Dương Dương ở cạnh cậu lại lộ ra vô cùng cảm tính, tuy rằng thời gian sống với ông nội không lâu, nhưng mà cặp mắt của cậu vẫn ch ảy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng không ngừng run run.
Bắc Minh Quân nhìn hai người con trai, các cậu thật sự đã trưởng thành rồi.
Buổi trưa trong phòng ăn, chỉ có ba người ngồi bên bàn ăn.
Bắc Minh Quân ngồi ở vị trí chủ nhà, Hình Uy vẫn khoanh tay đứng thẳng ở phía sau anh như cũ.
Hắn nhìn bàn ăn trống rỗng ở trước mắt, không khỏi tâm sinh ra một ít cảm xúc bùi ngùi.
Ở nơi này đã từng là nơi dù chưa tới giờ ăn cơm, nhưng cả nhà già trẻ đều ngồi vây quanh ở chỗ này, vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ lại trở thành người đi – nhà trống.
“Phỉ Nhi sao chưa tới ăn cơm?” Bắc Minh Quân hỏi người giúp việc.
“Cô Phỉ Nhi bây giờ đang ở trong phòng của mình, cô ấy nói cô cơ thể khó chịu, sẽ không đến ăn cơm. Nhưng mà tôi đã đưa một phần đồ ăn đến phòng của cô ấy rồi.” Người giúp việc trả lời.
“Các cô buổi chiều tìm bác sĩ khám cho em ấy đi.” Bắc Minh Quân nói xong bưng chén cơm lên, nhìn hai hai đứa con trai: “Ăn cơm.”
Sau khi Phỉ Nhi được lão Lý đưa về nhà tổ nhà họ Bắc Minh, liền chạy lên lầu, tự nhốt mình trong phòng ngủ.
Sự việc hôm nay thật là đã dọa sợ cô ta rồi.
Lòng của cô ta vẫn là kinh hoàng không thôi, áo cưới trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt .
Cô ta há miệng thở phì phò, nhằm giúp mình bình tĩnh lại, nhưng mà đã qua nửa tiếng vẫn như cũ.
Dứt khoát thay áo cưới ra, đi đến phòng tắm dùng nước lạnh để tắm rửa.