Chương 1523
Lúc này Trình Trình mới dứt khoát chạy đến chỗ Dương Dương. Chuyện của người lớn, Trình Trình cũng giả vờ như không nghe thấy.
Bởi vì cậu bé biết, có một số việc ba mẹ sẽ biết xử lý như thế nào. Mà chuyện bé cần làm là ngoan ngoãn nghe lời, làm một đứa con ít làm phiền đến họ.
“Cảm ơn em hôm nay đã đến đây đưa tiễn ba của tôi đoạn đường cuối cùng. Em đừng để ý những gì dì Tâm vừa nói.” Lúc này Bắc Minh Quân không lạnh lùng như ngày xưa nữa, có thêm một chút ôn hòa.
Cố Tịch Dao khẽ lắc đầu: “Không có gì, chuyện bà ấy nói cũng không phải không đúng. Lúc trước tôi đúng là vì tiền nên mới sinh con cho anh. Hôm nay tôi đến đây đưa tiễn ông cụ Bắc Minh, là vì đến thay mặt cho mẹ tôi.”
Bắc Minh Quân rất thắc mắc: “Bác gái bảo em đến?”
“Anh cũng thấy rất khó hiểu đúng không, lúc trước tôi cũng cảm thấy như thế. Không ngờ là trước đây mẹ tôi còn từng quen ông cụ Bắc Minh, cũng coi như bạn bè đi. Thế giới đúng là nhỏ thật.” Cố Tịch Dao cười khổ.
Hình Uy bảo Trình Trình và Dương Dương đứng yên ở đó đừng nhúc nhích, sau đó nhìn đồng hồ, vội vã đi đến trước mặt Bắc Minh Quân.
Đầu tiên anh khẽ gật đầu chào Cố Tịch Dao: “Chào cô.”
Sau đó nói với Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
Bắc Minh Quân gật đầu, đi theo Hình Uy lại chỗ của Trình Trình và Dương Dương.
Anh lấy di ảnh của Bắc Minh Chính từ trong xe ra, bảo Trình Trình ôm vào lòng.
Bắc Minh Quân dẫn Dương Dương đứng cạnh Trình Trình.
Trước mặt bọn họ có bống người đàn ông thân thể vạm vỡ, bọn họ nâng linh cữu của Bắc Minh Chính.
Phía sau bọn họ, có Bắc Minh Đông đang dìu Giang Tuệ Tâm, Phỉ Nhi và những người khác theo lời của Hình Uy, dựa theo thứ tự xếp thành một hàng, Cố Tịch Dao cũng trong số đó, nhưng cô không muốn đứng quá gần bọn họ nên xuống cuối hàng đứng.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi vào khu mộ nằm sâu trong khu rừng, lại nhìn thấy một chiếc xe kéo theo khói bụi chạy thẳng đến.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, khói bụi dần tan đi, cửa xe cuối cùng cũng mở ra, một bóng người điển trai xuất hiện trước mắt mọi người, sau đó cửa sau mở ra, một nam một nữ lần lượt bước xuống.
Ba người này đúng là gia đình của con cả nhà Bắc Minh, Bắc Minh Triều Lâm.
“Chú hai, hôm nay ông nội hạ táng, chú không báo cho bọn tôi một tiếng. Nếu không phải đọc được tin trên báo, bọn tôi còn không hay biết gì nữa. Đến lúc đó người khác lại nói chúng tôi là con cháu bất hiếu, vậy không phải oan quá rồi sao.”
Bắc Minh Khởi Hiên vừa nói vừa đi đến đoàn người đưa tang.
Khi anh nhìn thấy Cố Tịch Dao đứng ở chỗ cuối cùng trong đoàn người, có hơi ngạc nhiên. Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện cùng cô, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, bước từng bước một về phía đội ngũ.
Giang Tuệ Tâm thấy gia đình của con trai lớn đã đến, cũng có hơi ngạc nhiên, bà liếc nhìn Bắc Minh Quân, chỉ thấy trên mặt anh chẳng có chút biểu tình nào.
Lúc này, Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng cũng đã chạy chậm đến trước đoàn người.
“Bịch…”
Bắc Minh Triều Lâm lập tức quỳ gối trước linh cữu của Bắc Minh Chính: “Ba, con trai bất hiếu Bắc Minh Triều Lâm dẫn gia đình đến đưa tiễn ba.”