Chương 1545
Thằng bé thay đổi nhanh chóng.
Theo thông lệ, sau khi học xong, Lạc Hàn nên cho Dương Dương tiến hành phần tiếp theo, đó là chơi game.
Nhưng hôm nay Dương Dương không mấy nhiệt tình, cúi đầu ngồi trên giường, dáng vẻ quá hiếm thấy, ngay cả hai ngày khi cãi nhau căng thẳng nhất với bà Bắc Minh cũng không đến nỗi thất thần như vậy.
“Dương Dương, con sao vậy?” Lạc Hàn cười hỏi.
Dương Dương cau mày nhìn Lạc Hàn: “Thầy Lạc, con muốn nhờ thầy giúp một việc.”
Lạc Hàn xoay người ngồi ở mép giường: “Nói đi, thầy có thể giúp con chuyện gì?”
“Dạ…” Đôi mắt nhỏ của Dương Dương đảo mấy vòng, một lúc sau, đột nhiên nói: “Thầy Lạc, thầy làm ba của con nha?”
Lạc Hàn gần như bật cười khi nghe nó nói, cậu nhóc này quả thực cái gì cũng nghĩ ra được cả.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương trông nghiêm túc như vậy, ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiên định.
Có vẻ như cậu nhóc này không phải nói đùa mà là đang rất nghiêm túc.
“Dương Dương, tại sao con lại nói như vậy, có thể cho thầy biết lý do được không?” Lạc Hàn rất muốn biết trong đầu nhỏ của Dương Dương đang tính chuyện gì.
Dương Dương không giấu giếm, kể với Lạc Hàn về việc trường tổ chức trại hè ngoài trời cho phụ huynh và học sinh.
“Con đã nói với Trình Trình là con sẽ tham gia. Nhưng mà giờ con không tìm được ai có thể tham gia cùng mình cả.” Dương Dương nói với vẻ mặt khổ sở.
Lạc Hàn hiểu ra: “Vậy con muốn thầy giả làm ba con, cùng con tham gia đúng không?”
Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, mạnh mẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia khát khao.
Lạc Hàn nhíu mày nhìn Dương Dương rồi lắc đầu nói: “Chuyện này thầy không thể giúp con được. Trong nhà nhiều người như vậy, lẽ nào chỉ một người cũng khó tìm như vậy sao?”
Dương Dương nhếch miệng: “Con không muốn đi cùng bà nội, cũng không muốn đi cùng kẻ xấu xí kia. Ngày hôm đó bọn họ đều nói xấu mẹ của con.”
“Vậy còn ba con thì sao?”
“Ba con…” Khi Dương Dương nghĩ đến cảnh lão ba chim chết dẫn họ đi cắm trại lúc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trông càng khổ sở hơn.
Lần đó, nó và Trình Trình ngồi trên miếng bạt lớn mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của ba mình, không nói một lời.
Còn có xúc xích nướng bằng bật lửa kia nữa …
Nghĩ đến hết cảnh này đến cảnh khác, Dương Dương không khỏi rùng mình.
Lạc Hàn nhìn Dương Dương như vậy, có vẻ quan hệ cha con giữa nó và Bắc Minh Quân không được hòa thuận cho lắm.
Anh nhìn xuống đồng hồ, đã đến lúc phải về rồi.
Anh vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của Dương Dương: “Thôi, không sớm nữa, thầy về đã nhé. Nhớ cho ba con một cơ hội, có khi lần này ba con sẽ cho con một bất ngờ đó.”