Chương 1562
Bắc Minh Quân không nói tiếng nào, cất toàn bộ lương khô còn lại vào túi, sau đó tìm một ít dụng cụ khác trong thùng, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, Cố Tịch Dao đột nhiên gọi anh lại: “Khoan đã.”
Bắc Minh Quân quay người nhìn Cố Tịch Dao.
“Anh đừng đi lạc trong rừng đó, đến lúc đó trời tối bọn tôi không đi tìm anh đâu.” Cố Tịch Dao nói.
Cho dù như thế nào đây cũng là ba của mấy đứa con, nếu như có chuyện gì xảy ra, không nói chuyện khác, cô không biết phải ăn nói thế nào với Dư Như Khiết nữa, lúc ơ Sabab, cô ấy đã đối xử rất tốt với cô.
Bắc Minh Quân không nói gì, chỉ nhìn Cố Tịch Dao thật sâu, sau đó gật đầu.
“Chết… À, ba à, con cũng muốn đi.” Dương Dương cố gắng nuốt chữ chim xuống.”
Cậu bé không thích câu bé, cậu bé là một người không thể ở yên được.
Nghĩ đến chuyện phải ngồi yên ngoài sông một buổi trưa, chỉ nghĩ đã thấy chán.
Nếu như có thứ có thể làm cậu bé ngồi yên một chỗ, vậy chỉ có thể là chơi game.
Thay vì nhàm chán như thế, còn không bằng đi theo lão ba chim chết đi vào rừng, cho dù là hái nấm hay là làm gì khác cũng được. Ít nhất sẽ không cần ngồi rảnh rang, nếu may mắn còn có thể săn bắt được mấy con thú hoang về.
Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn thoáng quá Dương Dương, nhíu mày.
Nói thật, anh thật sự không muốn dẫn Dương Dương đi cùng, cậu bé vừa nghịch vừa không nghe lời.
Nếu bảo anh lựa một đứa, anh thà dẫn Trình Trình theo, cậu bé làm việc trầm tĩnh hơn Dương Dương nhiều, quan trọng hơn là cậu bé biết nghe lời.
Nhưng mà, Bắc Minh Quân lại nhanh chóng nghĩ đến, nếu để một thằng nhóc lăng xăng như Dương Dương ở cạnh Cố Tịch Dao, nói không chừng sẽ làm cố gắng suốt một buổi trưa của cô thành công cốc mất.
Thôi, để anh dẫn theo đi.
Nghĩ đến đây, anh nói với Dương Dương: “Đi thôi.”
Thật ra Cố Tịch Dao cũng không muốn để Dương Dương đi theo Bắc Minh Quân, nhưng hai ba con rất hiếm khi tiếp xúc với nhau, cũng đến lúc nên để cho hai cha con ở chung với nhau một chút.
Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao cũng không ngăn cản nữa.
Nhưng mà trước khi đi đã dặn dò Dương Dương không được chạy nhảy lung tung, phải nghe lời ba.
Khi Bắc Minh Quân dẫn Dương Dương ra khỏi lều, có thể nghe thấy tiếng ngáy văng văng từ những chiếc lều trên bãi cỏ khác.
Chắc là mọi người ăn xong thấy vẫn còn sớm nên đều ngủ hết rồi.
Cũng có thể là mọi người cảm thấy, hoạt động gia đình lần này ngay từ lúc bắt đầu đã khác hẳn với những gì bọn họ tượng tượng, khác với những tiết mục chơi trò chơi gia đình trên TV.
Không có máy quay, không có quần chúng, thậm chí ngay cả thức ăn cũng phải tự đi tìm. Đối với những vị chủ tịch sống trong nhung lụa và các cô ấm cậu chiêu mà nói, đúng là không thích ứng được.
Nhưng mà luôn có một số ngoại lệ, có người đã dẫn theo con cái đi đến bờ sông.
Nước sông nơi này trong suốt thấy đáy, thỉnh thoàng còn có thể nhìn thấy vài con cá tung tăng bơi lội.
Bọn họ ngồi trên tảng đá, dùng nhánh cây tìm được trong rừng làm cần câu, đào đất tìm giun làm mồi, bọn họ tập trung tinh thần nhìn tình hình dưới nước.
Lúc này, tên nhà giàu sáu ngón đã dẫn con trai chui ra khỏi lều. Tay còn xách theo thùng dụng cụ, cười khẽ đi vào rừng.