Chương 1591
Bắc Minh Quân cầm túi quần áo nghĩ thế này nghĩa là gì, cô đang trả thù anh phải không?
“Anh ngẩn người làm gì, lẽ nào còn đợi tôi thay cho anh sao?” Quả nhiên, Cố Tịch Dao nói y hệt như trước đó Bắc Minh Quân nói với cô.
Nhưng Cố Tịch Dao không hề ngờ, Bắc Minh Quân lại nhìn cô nói: “Tôi không có ý kiến.”
Anh vừa dứt lời, những người ở trên xe, đặc biệt là những người gần họ đều “Ồ…” lên một tiếng.
Thật sự nhìn không ra, bình thường mặt mày Bắc Minh Quân lúc nào cũng lạnh lùng, thế mà lại ngay trước mặt mọi người nói ra những lời khiến người ta mơ màng như thế.
Giờ Cố Tịch Dao thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đi ra ngoài dã ngoại mà Bắc Minh Quân chẳng những mặc vest, trong túi của anh còn có những ba bộ nữa.
Hơn nữa đều là loại vest làm bằng tay, được may đo riêng, vô cùng đắt đỏ. Nếu ai không biết thân phận của anh, gặp anh thế này chắc sẽ tưởng anh là người bán đồ vest.
“Chà, chẳng lẽ anh không mang theo bộ quần áo thể thao nào à, đi dã ngoại mà mặc vest là để cho ai ngắm thế.” Cố Tịch Dao lườm anh một cái.
Bắc Minh Quân không nói gì, nhanh chóng thay xong quần áo với tốc độ nhanh nhất, sau đó ngồi lại chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài xe, mưa vẫn rơi rào rào, không hề có vẻ suy yếu.
Sau khi ồn ào một trận, trong xe lại trở nên yên tĩnh, anh cúi đầu xem đồng hồ, đã là một giờ đêm rồi.
Có thể do mưa to khiến nhiệt độ ngoài xe hạ xuống, trên cửa sổ xe cũng đã phủ một lớp sương mù thật mỏng.
Ngoài ánh đèn trong xe, xung quanh đều tối đen, mọi người ngồi ở trong xe vẫn ổn, nhiều người nên nhiệt độ không khí trong xe cũng thay đổi đáng kể.
Hiện tại không thể lái xe trở về, nơi này dù sao cũng là ngoại ô, không có đường cái chính quy, sau khi mưa to, rất khó phán đoán đường nào an toàn có thể đi qua, nên nếu trong thời tiết này mà cưỡng ép lái xe, ngộ nhỡ xe rơi vào cái vũng thì tất cả người trên xe sẽ rơi vào nguy hiểm.
Cũng may chỗ họ dừng xe khá cao, dù nước trong khe núi có dâng lên đột ngột thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến nơi này.
Cảm xúc của mọi người trên xe đều đang rất ổn định, mệt nhọc nhanh chóng chiến thắng sự sợ hãi mơ hồ với bên ngoài, họ dần ngủ thiếp đi.
Bắc Minh Quân quay đầu nhìn Trình Trình và Dương Dương ngồi ở ghế sau, bọn chúng nghiêng người dựa vào nhau ngủ say.
Lúc này, bờ vai anh cảm thấy hơi nặng, anh nghiêng đầu nhìn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ thấy Cố Tịch Dao ngồi bên cạnh rốt cuộc không kìm được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại. Vừa nãy cô còn có thể khống chế bản thân, không ngả về phía Bắc Minh Quân, nhưng hiện cô cũng không khống chế được nữa, đầu gối vào vai Bắc Minh Quân. Anh có thể nghe rõ hơi thở hết sức đều đặn của cô.
Bắc Minh Quân hơi hạ người xuống theo Cố Tịch Dao, chậm rãi điều chỉnh tư thế của mình một chút, để cô ngủ thoải mái hơn.
Sau đó anh rút một tay ra lấy hai bộ quần áo khô từ trong túi dưới chân ra, một bộ nhét vào phía sau Trình Trình và Dương Dương, bộ còn lại phủ lên người Cố Tịch Dao.
Đường Thiên Trạch ngồi ở hàng ghế thứ nhất, nghiêng người quay đầu liếc nhìn phía sau, thấy mọi người đều ngủ say rồi, anh ta cũng không khỏi ngáp một cái, rồi bảo lái xe mở điều hòa để mọi người nghỉ ngơi thoải mái một chút. Vì tiết kiệm nguồn năng lượng, lái xe tắt hết đèn trong xe đi.