Chương 1601
Vừa mở mắt đã thấy Bắc Minh Quân đứng ngay trước mặt mình. “Ông chủ…” Hình Uy vừa nói vừa vội vàng thẳng người định đứng lên.
Bắc Minh Quân xua tay: “Cậu cả đêm không được ngủ ngon giấc rồi, cậu hãy trở về phòng nghỉ ngơi một chút, hôm nay tôi sẽ không sai cậu làm gì cả, tôi đi xem Dao Nhi thế nào rồi.”
Bắc Minh Quân quay người đi đến cầu thang.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Anh đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, nhìn thấy Cố Tịch Dao đang yên tĩnh ngủ say, ánh sáng ngoài cửa sổ khẽ rọi vào cửa sổ kính.
Chắc tối qua cô đã bảo người ta kéo màn cửa đóng chặt ra, cô cũng không thích ở trong phòng tối đen như vậy, có lẽ điều đó sẽ khiến cô nghĩ đến đêm đó của mấy năm trước.
Bắc Minh Quân đi vào, quay người nhẹ nhàng đóng chặt cửa phòng.
Anh đi đến bên giường, đưa tay khẽ sờ trán cô, cô đã hết sốt. Lúc này, Cố Tịch Dao khẽ thở ra một hơi, gương mặt yên tĩnh như trẻ nhỏ.
Bắc Minh Quân cầm một cái ghế tới ngồi bên giường, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Cố Tịch Dao, không khỏi nghĩ tới Đường Thiên Trạch. Cố Tịch Dao càng gần Đường Thiên Trạch thì sẽ càng nguy hiểm.
Nhưng bây giờ, anh và cô đã giao hẹn: sau này cuộc sống của bọn họ sẽ không liên quan đến nhau nữa, cũng không được can thiệp vào chuyện của nhau.
Nên vì bọn nhỏ, cũng vì cô anh nên nghĩ cách gì để bọn họ rời xa tên Đường Thiên Trạch này. Dù bây giờ ngoài mặt anh ta không hề có hành động gì, nhưng chỉ cần anh ta ở đây một ngày, thì anh ta vẫ như quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào.
Sáng sớm sương mù dần dần tan đi, ánh nắng màu vàng óng từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, đồng thời kéo dài đến trên mặt Cố Tịch Dao.
Có lẽ ánh nắng tức mắt, Cố Tịch Dao nhíu mày, quay mặt và người lại phía Bắc Minh Quân. Nhưng lúc này, cô cũng không ngủ được nữa, cô từ từ mở mắt ra.
“A!” Khi cô mở mắt, đã mơ hồ nhìn thấy trước mặt mình có một đồ vật đen sì, có thể nhận ra đó là một người, khiến cô bị dọa đến mức kêu lên.
Hai tay cô kéo chặt chăn, cơ thể cũng dịch về phía sau theo bản năng. Ngay sau đó, cô nhớ ra mình đang ở nhà Bắc Minh.
Ngòai Bắc Minh Quân thì còn có ai có thể ở trong phòng này chứ. Cô thả tay giữ chăn ra, dùng sức dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lần nữa nhìn về phía bóng người kia, quả nhiên là Bắc Minh Quân ở chỗ này.
“Hừ! Sáng sớm anh không ngoan ngoãn đi ngủ, mà lẻn đến phòng tôi, muốn hù chết tôi hay là định mưu đồ làm loạn.”
Dứt lời, Cố Tịch Dao đưa tay giữ chặt chăn trên người mình, nhìn chằm chằm Bắc Minh Quân, dáng vẻ nếu anh tới thì tôi sẽ kêu ầm lên.
Khóe miệng Bắc Minh Quân hơi nhếch lên: “Xem tốc độ phản ứng của em như vậy, có lẽ em cũng sắp khỏi hẳn rồi, hơn nữa muốn mưu đồ gì với em…”
Nói xong, ánh mắt anh sáng rực đánh giá Cố Tịch Dao một chút. Thật ra mà nói, vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ góc độ nào, cô cũng đều quyến rũ như vậy.
“Muốn mưu đồ gì với em, lẽ ra nên cầm điện thoại chụp lại dáng vẻ yếu ớt của em hôm qua, xem rồi, tôi cũng chẳng còn hứng thú gì với em nữa.”
Nói đến đây, Bắc Minh Quân nhíu mày với Cố Tịch Dao: “Có điều bây giờ nhìn đúng là có chút…” Nghe anh nói vậy, mặt Cố Tịch Dao lập tức đỏ bừng lên: “Dù đây là nhà Bắc Minh các người, nhưng anh cũng đừng mong làm càn nhé.”