Chương 1660
Thấy Liễu Giang biểu hiện ra dáng vẻ tràn đầy đại nghĩa, thật sự giống như loại người khó dùng tiền thu mua.
“Haha, có thể là anh Liễu hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là muốn làm bạn với anh mà thôi. Nếu anh hợp tác với chúng tôi, con số tôi cho anh là ba tỷ. Thực ra giao dịch này giữa chúng ta đối với anh mà nói hẳn rất dễ dàng đã có thể đạt được, chỉ cần nhếch miệng một cái, số tiền này sẽ là của anh.”
Liễu Giang nghe thấy lời của Bắc Minh Quân, dường như trong lòng hắn ta cũng có chút dao động.
Lúc này, Bắc Minh Quân lấy trong túi ra tập chi phiếu và một cây bút, nhanh chóng viết một dãy số trước mặt hắn ta.
Sau đó cầm chi phiếu quơ quơ trước mặt hắn: “Anh Liễu, chỉ cần anh gật đầu, tờ chi phiếu ba tỷ này sẽ thuộc về anh.”
Liễu Giang nhìn tờ chi phiếu trong tay anh, khoé miệng giật giật, mày cũng nhướn lên.
Hắn cúi đầu trầm ngâm giây lát, lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Tổng giám đốc Bắc Minh, anh nói không sai, ai lại đối đầu với tiền chứ. Huống chi, con số anh đưa ra quả thực cực kỳ hấp dẫn. Đối với tôi mà nói, quả thực cũng không có lý do gì có thể cự tuyệt. Nói đi, các anh rốt cuộc muốn biết chuyện gì?”
Bắc Minh Quân gật đầu: “Thực ra tôi chỉ muốn biết, ai đã sai khiến anh làm vậy.”
Liễu Giang hít hơi thuốc, giống như lại đấu tranh tâm lý.
Hít mạnh một hơi, vứt phần còn lại xuống đất, giơ chân đạp tắt: “Được rồi tổng giám đốc Bắc Minh, thực ra người này tôi cũng không quen thuộc lắm, chỉ là mấy ngày trước khi chuyện xảy ra anh ta tới tìm tôi, muốn tôi tìm người động chút tay chân trên thang máy khách sạn Daredevil, chuyện còn lại tự anh ta giải quyết.”
“Anh xem có phải người này tìm anh không.” Bắc Minh Quân nói rồi bèn lấy tấm hình của Đường Thiên Trạch trong kẹp tư liệu bên cạnh ra, kêu Hình Uy đưa sang.
Liễu Giang nhìn hình, xác nhận một chút rồi nói vô cùng khẳng định: “Là người này.”
Bắc Minh Quân gật đầu, giao chi phiếu vừa viết cho Hình Uy, kêu anh ta đưa cho Liễu Giang.
Liễu Giang có chút không nén nổi kích động, lúc hắn cầm chi phiếu nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi, hắn ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Tổng giám đốc Bắc Minh, có phải anh đang đùa tôi không, vừa nãy rõ ràng đã nói là ba tỷ, sao bây giờ chỉ còn một tỷ rưỡi?”
Bắc Minh Quân lạnh lùng nói: “Anh Liễu bình tĩnh đừng nóng. Tôi đưa ra con số này cho anh là có nguyên nhân, tôi còn hi vọng anh lên tòa làm nhân chứng giúp tôi, chỉ điểm người này.”
“Tổng giám đốc Bắc Minh, chuyện này hơi làm khó người ta đi. Tôi đã nói với anh là ai rồi, anh còn kêu tôi lên tòa chỉ điểm, đến lúc đó anh ta ngồi tù, tôi cũng vào theo. Đã vậy, tôi đành chịu thiệt một chút, cầm số tiền này không gặp người đó, xa bay cao chạy thôi.” Liễu Giang nhét chi phiếu vào túi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Bắc Minh Quân dùng ánh mắt ra hiệu với Hình Uy.
Hình Uy vươn tay đè hắn ngồi xuống.
Liễu Giang nhìn Bắc Minh Quân mỉm cười: “Tổng giám đốc Bắc Minh, anh có ý gì, chuyện anh muốn biết tôi cũng nói với anh rồi, tôi còn chịu thiệt một tỷ rưỡi không đòi anh, anh còn muốn tôi thế nào?”
“Anh Liễu, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi quả thực muốn anh làm nhân chứng, nhưng tôi có thể đảm bảo cho anh hạ cánh an toàn, đến lúc đó tôi còn tặng anh một vé máy bay xuất ngoại. Thế nào, anh vẫn không tin tôi có năng lực này sao?” Bắc Minh Quân chậm rãi nói. Anh cũng biết, người như Liễu Giang chỉ có chút yêu cầu này mà thôi, không cần hắn ta nói anh đã trực tiếp đưa cho hắn.