Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1745

Chương 1745

Hình Uy cầm điện thoại nói người kia không cần đi nữa, sau đó đi theo sau lưng ông chủ.

*

Cố Tịch Dao ngồi ở cục cảnh sát, cô uể oải cúi đầu giống như một học sinh phạm sai lầm, chờ người nhà đến phê bình.

Trong lòng cô hoàn toàn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cô lái xe phạm vào sai lầm lớn như thế.

Bình thường cô lái xe rất ổn định, thậm chí đôi khi có xe ba bánh vượt qua cô, sao hôm nay lại như vậy.

May là trên đường kia không có nhiều xe, hơn nữa cô may mắn, tài xế bên cạnh thấy siêu xe nên cũng tự giác giảm tốc độ nên không gây ra tai nạn xe.

“Cô ấy ở đâu?” Cố Tịch Dao nghe bên ngoài cục cảnh sát truyền đến một giọng nói quen thuộc, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Nhưng lúc cô cúi đầu lại nhìn thấy một đôi giày da màu đen được làm thủ công ở Italy xuất hiện trước mắt mình, cả người không khỏi khẽ run lên.

Hơi thở lạnh lẽo lập tức vây quanh cô.

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn một đôi mắt lạnh băng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Em ngủ rồi hay là cảm thấy ngây người ngồi ở đây thoải mái hơn bên ngoài?” Bắc Minh Quân thấy Cố Tịch Dao không động đậy thì nhíu mày trầm giọng nói.

Giọng nói này làm cho trái tim nhỏ của Cố Tịch Dao run lên, bóp mạnh một cái, làm cho cô cảm thấy không thở nổi.

Cuối cùng một bàn tay to kéo cô lên từ băng ghế.

***

Cơ thể Cố Tịch Dao giống như là cái cây mảnh mai nhỏ bé được kéo lên.

Cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn con ngươi lạnh băng kia.

Cô không biết mình được kéo đi như thế nào.

Sau khi Bắc Minh Quân đẩy cô vào trong xe thì quay đầu nhìn người phụ nữ trước mắt này, không khỏi cảm thấy đau đầu, anh đưa tay xoa trán.

“Em lái xe nhanh như vậy làm gì, may là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì hai đứa nhỏ đã không còn mẹ, tụi nó sẽ biến thành gì, em có biết không.”

“Tôi…” Cố Tịch Dao cũng tự mình đuối lý.

“Em cái gì mà em, em nói lái xe nhanh như vậy làm gì, công việc quá mệt mỏi nên muốn giải tỏa sao? Chuyện này rất đơn giản, ngày mai tôi đưa em đến một nơi cho em giải tỏa một chút.”

Cố Tịch Dao bẹp miệng nhỏ giọng nói thầm nói: “Tôi mới không bi3n thái như anh đâu. Tôi muốn nhanh chóng về nhà, Trình Trình ở nhà…”

Bắc Minh Quân nghe thấy Trình Trình thì không khỏi nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên có chút lo lắng, tuy rằng bình thường anh có vẻ không quan tâm con cái, nhưng vẫn đặt bọn nhỏ ở trong lòng.

“Trình Trình thế nào, thằng bé bị thương?”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Dì Tâm nhớ Trình Trình, đúng lúc Dương Dương cũng khỏe hơn nên dẫn nó đến chỗ của Hình Uy.”

Bắc Minh Quân mới thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra chuyện lớn như thế, em có cần giống như mèo bị giẫm đuôi hay không?”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Sao lại không có, nếu lỡ dì Tâm phát hiện cô giấu cục cưng nhỏ, mọi chuyện sẽ ồn ào. Chỉ sợ Bắc Minh Quân cũng sẽ không bình tĩnh ngồi ở đây như thế.

Bình Luận (0)
Comment