Chương 1756
“Không nghĩ tới sức ăn của cô không nhỏ, ăn cả hai phần sao? Nếu cô đói bụng thì vì sao không xuống lầu ăn chung với chúng tôi chứ.” Ánh mắt của Bắc Minh Quân cũng đủ sắc bén.
Cố Tịch Dao đoán chắc Cửu Cửu đang ở trong phòng cô, hơn nữa Lạc Kiều còn chuẩn bị cho cô bé ăn.
Không cẩn thận sẽ lộ tẩy.
Lạc Kiều không hoảng loạn như Cố Tịch Dao, cô xoay người đưa phần đồ ăn cho Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Tổng nhìn đi, có chút đồ ăn như thế sao có thể ăn no chứ. Nếu tôi đi xuống ăn chung với mọi người, tôi sợ một số món ăn không ảnh hưởng với người lớn chúng ta, nhưng lại có ảnh hưởng với đứa nhỏ trong bụng tôi.”
Lạc Kiều nói cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Bắc Minh Quân gật đầu: “Nếu như vậy thì tôi không quấy rầy cô ăn nữa.” Anh nói xong thì xoay người đi.
Lạc Kiều lại hào phóng: “Bắc Minh Tổng, nếu anh đã tới thì ăn một chút đi?”
“Cảm ơn ý tốt của cô, nếu cô muốn thì để Hình Uy ở đây với cô là được.” Bắc Minh Quân nói xong thì kéo tay Cố Tịch Dao đi về phía thang máy.
“Ông chủ…” Hình Uy thấy ông chủ không định cho mình đi theo.
Giữa ông chủ và Lạc Kiều, anh ta đứng ở giữa, có chút khó xử và đau khổ.
Bắc Minh Quân kéo Cố Tịch Dao đến thang máy, cửa vừa đóng lại thì Cố Tịch Dao hỏi anh: “Bắc Minh Quân, rốt cuộc anh có ý gì?”
***
Bắc Minh Quân bỏ hai tay vào túi quần hơi mỉm cười: “Tôi chỉ muốn tạo cơ hội cho bọn họ mà thôi. Cô cho rằng tôi có sở thích kỳ lạ đi xem phòng ngủ của người khác sao?”
Cố Tịch Dao nhìn anh một cái, nhưng không nói gì.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Anh còn thiếu sở thích kỳ lạ sao?”
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng cho cục cưng nhỏ. Được rồi, nếu đã như vậy cũng chỉ có thể theo số trời.
“Mấy đứa xuống rồi sao? Hình Uy đâu?” Giang Tuệ Tâm thấy chỉ có Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao xuống dưới, không khỏi có chút khó hiểu.
“Cháu nói Hình Uy ở lại với Lạc Kiều.” Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, chỉnh lại áo khoác của mình một chút.
“Dì Tâm, buổi chiều cháu còn có việc nên không ở đây lâu được. Khi nào Hình Uy xuống dưới thì nói cậu ta trở về là được.” Bắc Minh Quân biết Hình Uy chắc chắn không được ở lại.
Giang Tuệ Tâm cũng đứng lên: “Nếu vậy thì dì cũng về.” Bà nói xong thì kéo tay nhỏ Trình Trình: “Trình Trình, sau này phải thường xuyên về thăm bà nội.”
Trình Trình dùng sức gật đầu.
“Sao mọi người đi hết rồi? Tôi vừa chuẩn bị một mâm salad hoa quả.” Anna đi ra từ nhà ăn, bưng một tô lớn bằng pha lê, bên trong đựng đầy trái cây đủ màu.
Dương Dương vừa thấy có ăn thì cũng không quan tâm có về hay không, nhảy vài bước tới trước mặt Anna.
Anna mỉm cười đưa muỗng cho cậu: “Quỷ tham ăn, vừa rồi có phải cháu ăn cơm chưa no đúng không.”