Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1784

Chương 1784

Cố Tịch Dao nhẹ giọng cười một tiếng với bà ấy: “Dì Như Khiết à, cháu không sao đâu.” Cô nói xong thì lại im lặng một lát, tiếp tục nói: “Thật ra thì cháu vẫn luôn rất muốn biết chuyện trước kia của dì.”

“Chuyện trước kia…” Dư Như Khiết nhỏ giọng thì thầm mấy lần.

Biểu cảm ở trên mặt của bà ấy lập tức trở nên có chút cô đơn, dường như là giờ phút này bà ấy đang nghĩ đến chuyện cũ vừa nghĩ đến làm cho bà cảm thấy phải mệt mỏi.

“Dì Như Khiết? Thật ra thì cháu cũng hiểu chuyện giữa dì với lại ông Bắc Minh, chẳng qua là hiện tại ông Bắc Minh cũng đã qua đời rồi, không bằng cứ để đoạn ký ức không tốt đẹp này bay theo gió đi. Cháu tin tưởng là trước khi dì còn chưa gặp được ông Bắc Minh, nhất định còn có rất nhiều ký ức ấm áp.”

Cố Tịch Dao đang có ý đồ dẫn dắt Dư Như Khiết nói về chuyện cũ giữa bà với lại mẹ của cô.

Dư Như Khiết suy nghĩ một lát, gật đầu một cái rồi nói: “Hoàn toàn chính xác, trước khi quen biết với Bắc Minh Chính thì dì từng có một đoạn hồi ức rất là đẹp, nhưng mà cũng đã bị tự tay dì làm hỏng rồi.”

…”

Cố Tịch Dao nghe nói Dư Như Khiết nói như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

Nhất là khi nghe thấy Dư Như Khiết nói ra toàn bộ chuyện giữa mình với Lục Lộ, bao gồm cả chuyện bà không cẩn thận làm mất con của Lục Lộ, Dư Như Khiết nói ra không hề giấu giếm chút nào.

Lúc Cố Tịch Dao nhìn thấy được cảm giác tội lỗi ở trên mặt của bà, chuyện này khiến cho trong lòng của Cố Tịch Dao có một loại cảm giác nói không nên lời.

Cô không hiểu sao lại sinh ra loại cảm giác thương hại đối với Dư Như Khiết, có lẽ nếu như Dư Như Khiết giấu đi chuyện mình đã làm mất đứa bé, nói không chừng Cố Tịch Dao còn dễ chịu hơn một chút.

Bởi vì Cố Tịch Dao có thể danh chính ngôn thuận một phát xóa mất ấn tượng tốt đẹp lương Quân của Dư Như Khiết ở trong mắt của cô, có thể trở nên lạnh lùng với bà ấy, có thể không hề có kỵ mà hận bà ấy.

Cố Tịch Dao điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bất giác lấy khăn giấy từ trong túi của mình ra, hơi chòm người qua nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của Dư Như Khiết.

“Sau đó thì dì đã từng có suy nghĩ muốn đi tìm đứa bé kia không?” Cố Tịch Dao không biết tại sao mình lại còn hỏi một câu hỏi như thế này.

“Sau khi dì biết được mình đã gây ra một sai lầm rất lớn, dì lập tức nghĩ đến muốn tìm đứa bé trở về, nhưng mà lúc đó không biết mình như thế nào nữa, cứ luôn cảm thấy tinh thần trong trạng thái hoảng hốt, làm như là không thể khống chế được thân thể, rốt cuộc đến cuối cùng dì vẫn không thể bù đắp lại lỗi lầm của mình. Cháu có biết không, trải qua hơn hai mươi năm nay, đây chính là khúc mắc mà dì vẫn không giải đáp được ở trong lòng.”

Nói đến đây, vành mắt của Dư Như Khiết lại có chút ướt ướt.

Nhìn bộ dạng này của bà, Cố Tịch Dao không đành lòng hỏi tiếp nữa, thậm chí rất muốn nói cho Dư Như Khiết nghe cô chính là đứa bé đã bị bà vứt bỏ.

Hơn nữa cũng đã nhận nhau với Lục Lộ rồi, kêu bà đừng vì chuyện này mà cảm thấy tự trách nữa.

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn không có can đảm nói ra.

“Dì Như Khiết à, cháu thật sự xin lỗi vì đã làm cho dì nhớ ra nhiều chuyện không vui như vậy, bây giờ cũng không còn sớm nữa, để cháu đưa dì lên, chắc có lẽ là ba nuôi cũng đang chờ đến sốt ruột rồi.”

Cố Tịch Dao đưa Dư Như Khiết trở về phòng khách sạn, sau đó nói lời tạm biệt với Mạc Cẩm Thành.

Lúc cô về đến nhà, bản thân cô cảm thấy như là mình sắp sụp đổ.

Mọi chuyện đều đang ép về phía của cô, làm cho giờ phút này cô hít thở không thông.

Bình Luận (0)
Comment