Chương 1823
“Luật sư Cố, đây là cô nên có, xin đừng chối từ. Chúng ta cũng chỉ là dựa theo luật quốc tế làm thôi.” Tất Hòa vội vàng giải thích
Mạc Tịch Dao từ chối không được, cũng chỉ đành xấu hổ cười, bỏ chi phiếu vào túi của mình. Số tiền này thật sự rất nhiều với cô.
“Chủ quản Tất, cảm ơn ông mấy ngày qua chiếu cố tôi, tôi đi nha. Sau này gặp lại.”
Cô tạm biệt Tất Hòa xoay người rời khỏi phòng đối ngoại của tập đoàn GT.
***
Tất Hòa thấy Mạc Tịch Dao rời khỏi, gọi điện thoại cho Mạc Cẩm Thành: “Mạc tổng, tôi đã hoàn thành chuyện ông dặn rồi.”
Mạc Cẩm Thành cầm điện thoại khẽ gật đầu: “Luật sư Cố cô ấy không nói gì thêm sao?”
“Thái độ của luật sư Cố rất khách sáo, vốn dĩ từ chối chi phiếu này, nhưng tôi đưa ra lí do đầy đủ để cô ấy nhận. Cô ấy hiện tại đã đi rồi.” Tất Hòa nói.
Mạc Cẩm Thành từ từ cúp điện thoại, thở dài. Vốn nghĩ để Mạc Tịch Dao tới nơi này làm, không chỉ có thể ở cạnh hai người già là ông và Dư Như Khiết, cũng có thể dùng lý do hợp lý cho cô ít tiền dùng trong nhà.
Trong lòng ông ta rất rõ, chỉ bằng số tiền cô làm luật sư, không đủ nuôi hai đứa con trai.
Nhưng thật không ngờ, lại lộ ra chuyện xưa phức tạp của Dư Như Khiết.
Biết tính Mạc Tịch Dao, cô nhất định không ở chỗ này làm việc tiếp cho ông ta.
Vì thế ông ta dứt khoát đưa cô một số tiền, làm cho cuộc sống của cô có thể được cải Quân.
Hơn nữa số tiền này không thể quá lớn, nếu không cô nhất định không nhận.
Vì vậy liền quyết định số tiền là một tỷ rưỡi, con số này không tính nhiều, hơn nữa có lý do phù hợp.
Món nợ Dư Như Khiết thiếu hai mẹ con Lục Lộ và Mạc Tịch Dao, sau này tìm cơ hội trả dần.
Mạc Tịch Dao lái xe rời khỏi khách sạn Daredevil, tâm trạng của cô rối bời, vì vậy cô lái xe tới công viên giữa ngã tư.
Sau khi đậu xe ở bên đường, cô một mình đi vào công viên.
Ở thành phố A tấc đất tấc vàng này, một mảnh xanh hoá lớn như vậy rất hiếm có.
Ánh sánh buổi sáng nhẹ nhàng mơn trớn mảnh xanh hoá này, rất nhiều người nằm trên thảm, hoặc cầm một quyển tiểu thuyết, hoặc chơi đùa vui vẻ với đứa nhỏ, thú cưng bên cạnh.
Ở quảng trường nhỏ cách đó không xa, một đàn bồ câu vây quanh chân người qua lại mổ thức ăn.
Đây nhất định là có người thường cho chúng ăn như vậy mà luyện thành. Có mấy con còn vẫy cánh bay lên vai hay đầu người qua đường.
Làm những người đó sợ đến luống cuống tay chân, rụt cổ lại không dám đuổi chúng đi.
Mạc Tịch Dao nhìn bọn họ, miệng hơi tươi cười.
Cô bắt đầu ảo tưởng một ngày, mình có thể đưa Trình Trình, Dương Dương còn có cục cưng nhỏ, ở dưới ánh ánh mặt trời ấm áp nơi này.
Thoải mái nằm ở nơi này, Trình Trình và Dương Dương ở trên cỏ thả diều, cục cưng nhỏ sẽ làm bạn tốt của đàn bồ câu…
Đây là hình ảnh một cuộc sống tươi đẹp biết bao, chỉ là bây giờ chuyện cô phải đối mặt thật sự quá nhiều.