Chương 1855
Khi cô nhìn thấy Bắc Minh Thiện bị người ta vây lại thành vòng, anh nhíu mày, luôn nhìn về phía cô, loại bộ dạng bất lực lại có hơi không còn cách nào đó, khiến Cố Tịch Dao rất muốn cười.
“Này, tôi mua xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cố Tịch Dao xách đồ lắc lắc về phía Bắc Minh Quân, sau đó cũng không quan tâm anh, một mình tung tăng đi xuyên qua đám đông, đi về phía cửa lớn.
Bắc Minh Quân thấy Cố Tịch Dao đi rồi, anh lúc này cũng bắt đầu tách đám người xung quanh mà đi về phía cửa.
Cố Tịch Dao sau khi ra đợi khoảng 5-6 phút mới thấy Bắc Minh Thiên có hơi nhếch nhác từ bên trong đi ra.
Cô che miệng không để mình cười thành tiếng, nhưng mắt của cô đã cong thành vẫng trăng khuyết đã bị Bắc Minh Quân nhìn thấy.
Anh đi vài bước đến trước mắt Cố Tịch Dao, cúi đầu nhìn cô: “Buồn cười như vậy sao?” Nói rồi anh còn không quên chỉnh lại quần áo của mình.
“Không có gì, anh không phải lần đầu tiên đến nơi như này chứ. Thật là làm khó anh rồi. Có điều đây mới là cuộc sống của dân thường như tôi trải qua. Được rồi, chúng ta đi chọn lễ phục.” Cố Tịch Dao cười ha hả nói, giả bộ đưa cái túi chiến lợi phẩm của mình cho anh: “Anh nhìn những thứ này đi, không có kém với đồ của thương hiệu nổi tiếng đâu.”
Bắc Minh Quân không có hứng thú xem mấy thứ này, dẫn Cố Tịch Dao rất nhanh đến bách hóa số 1.
Sau khi anh dẫn Cố Tịch Dao rẽ vài vòng thì đến một cửa hàng, bước chân của anh lúc này mới dừng lại.
Cố Tịch Dao đứng ở cửa tiệm ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây ra. Ở đây, Bắc Minh Quân đã vô tình lột bộ váy nữ thần ánh trăng thì trên người cô xuống cho Phỉ Nhi.
Cảnh tượng khi đó, đến nay Cố Tịch Dao còn cảm thấy ở ngay trước mắt.
Cơ thể của cô không kiềm được mà hơi lạnh.
“Em sao không đi vào?” Bắc Minh Thiên nhìn Cố Tịch Dao đứng trân trân ở đó.
Nụ cười trên mặt biến mất, mắt nhìn chằm chằm vào ô tủ kính. Chỗ đó chính là chỗ cô và Lạc Kiều lần đầu phát hiện phát hiện bộ váy nữ thần ánh trăng.
Bắc Minh Quân lúc này cũng rất nhanh nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, chuyện này bỗng khiến trong lòng anh cũng có hơi không biết có mùi vị gì.
Nếu như lúc đó đổi lại là anh của bây giờ, vậy nhất định sẽ không làm ra sự việc quá đáng như thế.
Và quãng thời gian đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim của Cố Tịch Dao.
“Anh dẫn tôi đến đây là đến chọn lễ phục sao?” Trong lòng Cố Tịch Dao đang rơi từng giọt nước mắt, cô ở đây chịu nhục nhã, hơn nữa tên đầu sỏ chính là Bắc Minh Quân, đây là chuyện cả đời cô không quên được.
Bắc Minh Quân gật đầu: “Tôi biết, ở đây đã từng làm tổn thương em. Cho nên tôi cảm thấy, cũng nên ở đây chữa lành tổn thương đó.”
Cố Tịch Dao ngoảnh đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Chữa lãnh thế nào? Lẽ nào muốn như trước đây, mua một bộ giống hệt?”
***
Câu hỏi này của Cố Tịch Dao khiến Bắc Minh Quân không biết trả lời thế nào.
Anh trầm mặc một lúc mới từ tốn nói một câu: “Nếu như có thể, tôi hy vọng có thể dùng những người tháng sau này để bù đắp cho em.”
Câu nói này như xé rách trái tim của Cố Tịch Dao, đó là một loại đau khổ, cũng là một loại chua xót, còn mang theo sự nực cười.