Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2006

Chương 2006

“Thành đến rồi.” Lúc mà quản gia Trọng nhìn thấy Thành thiếu chủ xuất hiện, trong nháy mắt có chút bất ngờ, nếu như ông ta và thành chủ đoán không lầm có lẽ là lúc trước Thành thiếu chủ đã động tay động chân trong báo cáo giám định.

Những người bình thường làm chuyện xấu thì chắc chắn phải chột dạ, vào loại thời điểm này chắc chắn sẽ không chủ động xuất hiện, nhưng mà dù sao thì Thành thiếu chủ cũng không phải là người bình thường.

Làm chuyện xấu thấy chột dạ hả?

Đối với Thành thiếu chủ mà nói chuyện đó căn bản không có khả năng.

Cho nên sự xuất hiện của Thành thiếu chủ cũng không bỏ đi hoài nghi của quản gia Trọng đối với Thành thiếu chủ, ngược lại càng để quản gia Trọng nghi ngờ Thành thiếu chủ thêm nữa.

Người khác làm chuyện xấu thì đều nghĩ cách che giấu, nhưng mà vị Thành thiếu chủ của bọn họ làm chuyện xấu lại sợ là người khác không biết, đều sẽ tự mình nghĩ cách nói cho người khác biết.

“Quản gia Trọng còn nhớ tôi đó à? Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.” Thành thiếu chủ nhìn về phía quản gia Trọng, trên mặt mang theo nụ cười lấp lánh như cũ, giọng nói đó cũng dễ nghe.

“Thành thiếu chủ, tháng trước chúng ta vừa mới gặp nhau.” Khóe môi của quản gia Trọng hung hăng kéo ra, ông ta già cho nên bị mất trí nhớ rồi? Mà cho dù ông ta có già mất trí nhớ đi nữa, cho dù ông ta có quên tất cả mọi người thì cũng không có khả năng quên đi Thành thiếu chủ.

Chỉ dựa vào việc trước kia Thành thiếu chủ làm nhiều chuyện làm cho người ta tức chết không đền mạng, ông ta có muốn quên cũng quên không được.

“Phải vậy không? Sao tôi cảm thấy là chúng ta đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài rồi vậy.” Lông mày của Thành thiếu chủ hơi nhăn lại, dường như là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

“Thành thiếu chủ, có thể là do người quá nhớ quản gia Trọng, cho nên mới cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp quản gia Trọng…” Vệ sĩ Cường cố gắng giúp đỡ Thành thiếu chủ lấy lại chút hảo cảm, ai cũng biết rõ phân lượng của quản gia Trọng ở Quỷ Vực Chi Thành.

Ngay cả thành chủ đối với quản gia Trọng cũng nhường ba phần.

Trước tiên phải lấy lại chút hảo cảm ở trước mặt của quản gia Trọng, chờ nếu như Thành thiếu chủ sắp chết rồi nói không chừng quản gia Trọng còn có thể giúp Thành thiếu chủ.

“Tôi nhớ một ông già nhưng ông ta làm cái gì hả?” Nhưng mà Thành thiếu chủ lại trực tiếp đánh gãy lời của Cường, một câu nói tuyệt đối phá vỡ lòng người không đền mạng.

Cường trực tiếp choáng váng hoa mắt, anh ta vốn dĩ muốn lấy lại chút hảo cảm cho Thành thiếu chủ, kết quả là Thành thiếu chủ lại…

“Ông già như tôi cũng không cần phải nhớ Thành thiếu chủ, ngày hôm nay Thành thiếu chủ cố ý đến đây là muốn làm cái gì?” Quản gia Trọng cũng không tức giận, nếu như ông ta thật sự tức giận với Thành thiếu chủ thì đoán chừng đã bị tức chết từ tám trăm năm trước rồi.

“Mấy ngày không gặp, cái ông già này càng ngày càng dối trá, tôi đến đây làm cái gì ông không biết nữa à?” Thành thiếu chủ nhìn về phía quản gia Trọng, ánh nhìn không thèm quan tâm đến tình nghĩa.

Quản gia Trọng: “…”

Sao ông ta với thành chủ lại muốn nuôi lớn đứa nhỏ hỗn láo này vậy chứ, nếu như mà biết anh ta trưởng thành làm người ta tức giận như thế, lúc trước trực tiếp ném anh ta đi rồi.

“Đương nhiên là tôi đến đây để xem kết quả giám định người thân rồi, kết quả có chưa?” Thành thiếu chủ không thèm để ý đến quản gia Trọng đang suy nghĩ cái gì, sau đó lại hỏi một câu.

“Qua bên kia ngồi chờ đi.” Lần này không đợi quản gia Trọng trả lời, Trương Minh Hoàng đột nhiên lên tiếng nói.

Bình Luận (0)
Comment