Chương 204
Bắc Minh Quân cười khùng khục: “Xét đến cùng thì vẫn là công lao của ba mà.”
Ngụ ý của anh chính là chế nhạo ông đã đưa Cố Tịch Dao đến cho anh.
Chỉ một câu nói mà đã chận họng ông lại khiến ông suýt chút nữa thì quăng luôn cái điện thoại!
“Xem ra Cố Tịch Dao đúng là có chút năng lực, hai lần ba lược khiến con chia tay được cô nàng họ Tô đó, rồi hết lần này đến lần khác khiến con cam tâm tình nguyện để cô ấy leo lên giường mình!” Ông tức giận không ít: “Hai này, con thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt thằng cả sao!”
Hành động lần này của anh chẳng phải là muốn nói cho ông biết, anh muốn hai mươi phần trăm cổ phần công ty mà đứa con lớn của ông đang nắm giữ sao!
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, từ nay về sau, thằng con lớn của ông triệt để bị hất chân ra khỏi Bắc Minh thị!
Ngày hôm qua là tin tức liên quan đến chuyện tình cảm giữa thằng con thứ hai của ông và cô gái họ Tô dồn dập kéo đến, có lẽ là vui quá hóa buồn nên sáng nay tiếp tục thêm tấm ảnh giường chiếu của anh chẳng khác nào một quả bom, khiến cho ông đau đầu vô cùng.
Nghĩ lại thì ông đã đánh giá thấp thằng con thứ hai của mình hoặc có thể nói là ông đã đánh giá cao cô nàng họ Tô đó rồi!
Cuối cùng ông đành thở dài: “Hai này, nói gì đi nữa thì thằng cả cũng là anh của con, cho dù hai đứa đều không phải một mẹ sinh ra nhưng hai anh em con đều chảy chung dòng máu của nhà Bắc Minh, con cần gì phải tuyệt tình như vậy…”
Ánh mắt Bắc Minh Quân chợt lạnh.
Anh tránh không trả lời câu hỏi của ông, thay vào đó là vẫn thản nhiên như trước, lạnh lùng nói một câu: “Hãy nhớ ba đã hứa gì.”
Sau đó, cạch.
Anh dứt khoát cúp máy.
Cố Tịch Dao đã tỉnh ngay khi tiếng chuông điện thoại đầu tiên vang lên.
Nhưng cô vẫn im lặng nằm đó, cô căng thẳng vì bị cánh tay chặc như gông cùm của Bắc Minh Quân ôm lấy.
Không biết rốt cuộc đó là điện thoại của ai, nhưng cô thấy hình như Bắc Minh Quân không được vui cho lắm.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên lạnh lẽo.
“Tỉnh rồi sao?” Anh cất giọng khàn khàn, khi nói mang theo hơi thở phả vào cổ cô.
Khiến cô rùng mình… Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ý thức được mình đang trần truồng nên cô đỏ mặt, cẩn thận xích ra khỏi cơ thể đang dán chặt lấy mình của anh nhưng lại bị tay anh níu lại, dễ dàng ôm chặt vào lòng và dán sát vào người cô hơn.
“Bây giờ mới biết xấu hổ, có phải là đã hơi muộn rồi không?” Anh lại cất giọng giễu cợt.
Lần này, bàn tay không chút ngượng ngùng của anh tiếp tục dạo chơi trên cơ thể cô…
“Bắc Minh, Bắc Minh Quân… Những gì anh đã nói tối qua… Có được tính không?” Cô cắn cắn môi, cố nén cảm giác ở bộ phận mà ngón tay anh chạm tới.
Anh nhíu mày, lật người cô lại ở phía đối diện với anh rồi ép sát vào cơ thể của cô.
“Tôi đã nói gì, huh?” Một giọng nói ngả ngớn, ái muội khẽ lướt qua môi cô.
Vừa nghe đã thấy cực kỳ vô lại!
Cô trừng đôi mắt đẹp, lửa giận bốc lên đầu: “Anh đã nói sẽ cho Cố thị một cơ hội!”