Chương 2050
“Cố Tịch Dao, đừng có xem tôi như là con nít mà dỗ dành nữa đi. Tôi đã từng cho rằng cô rất ngây thơ, đơn thuần, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, tôi mới phát hiện cô nham hiểm thế nào. Nham hiểm đến khiến cho Quân không còn muốn kết hôn với tôi nữa. Tôi với Quân xem như đã hoàn toàn kết thúc rồi. Anh ta vì sao lại phái nhiều người đi tìm tôi như thế, còn không phải là vì muốn trả thù cho ba anh ta sao. Tôi với anh ta có bao nhiêu năm tình cảm như vậy, lại vẫn không so được với một lão già đã chết chỉ mới hòa thuận mấy ngày. Hơn nữa tôi cũng không ngại cho cô biết, lúc ông cụ Bắc Minh cùng luật sư sửa đổi di chúc, tôi đang ở phòng cách vách nghe trộm đấy. Ông ta lấy danh nghĩa tài sản để cấm Quân kết hôn với tôi, tôi cũng chẳng có ý kiến gì, thế nhưng ông ta thế mà lại không cấm Quân kết hôn với cô. Điều này khiến tôi cực kỳ tức giận. Bởi vì rõ ràng trước kia cô cũng bị liệt vào danh sách bị cấm kết hôn giống tôi mà. Thật không biết cô đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà lại mê hoặc được ông già đó nữa. Từ giây phút đó, tôi bắt đầu hận cô, cũng hận cả ông cụ Bắc Minh nữa, vì vậy tôi đã quyết định phải tìm cách hất văng hòn đá ngáng chân ấy đi.”
Những chuyện này đúng là Cố Tịch Dao chưa từng được nghe đến. Chính từ lúc đó, Phỉ Nhi đã bắt đầu nổi sát tâm với ông cụ Bắc Minh rồi, chỉ là cô ta vẫn luôn chờ cơ hội thôi.
Những lời Phỉ Nhi vừa nói khiến Cố Tịch Dao cảm thấy có chút khó tin. Hóa ra cô ta lại là người như vậy, bình thường trông cô ta rõ ràng rất ôn hòa mà. Hóa ra nội tâm cô ta lại nham hiểm đến thế.
“Phỉ Nhi, cho dù tôi rất đồng tình với cảnh ngộ của cô, nhưng đó cũng không phải là lý do để cô phạm tội. Cô làm như thế thì chỉ càng đẩy mình lún sâu vào vực thẳm tội ác thôi. Nếu như cô vẫn không biết quay đầu là bờ, thì quả thực hết hy vọng rồi đấy.” Có lẽ bởi vì lúc đầu cũng bị Bắc Minh Chính xem thường, nên Cố Tịch Dao ít nhiều gì cũng hiểu được cảm giác của Phỉ Nhi.
Có lẽ cảm xúc của cô ấy còn mãnh liệt hơn mình nhỉ, dù sao cô ấy đã yêu Bắc Minh Quân nhiều năm như thế, thậm chí còn vì cứu anh ấy mà không tiếc hủy đi dung mạo của mình mà.
Còn mình thì sao, cho dù đã sinh con trai con gái cho anh ấy, nhưng tình cảm dành cho anh ấy vẫn không thể sâu sắc bằng Phỉ Nhi được.
“Tôi đã không còn cách nào trở lại bên Quân được nữa rồi, chuyện thành ra như vậy chính là vì sự xuất hiện của cô đấy. Tôi quen biết Quân từ khi còn đi học, nhưng sao người sinh con cho anh ấy không phải tôi mà lại là cô chứ! Cô là đồ con giáp thứ mười ba, tôi vậy mà lại thua dưới tay một con giáp thứ mười ba.”
Phỉ Nhi càng nói cảm xúc càng trở nên kích động, cuối cùng thậm chí còn đập mạnh tay vào vô lăng, xe ô tô theo động tác của cô ta, bắt đầu lắc trái lắc phải.
Cố Tịch Dao ngồi ở băng ghế sau, toàn bộ tinh thần đều rơi vào căng thẳng. Cô thật sự lo lắng Phỉ Nhi sẽ không khống chế được cảm xúc mà quyết định đồng quy vu tận với mình.
Cũng không phải cô sợ chết gì đâu, chỉ là trong lòng cô còn vướng bận các con, đặc biệt là con gái nhỏ của cô – Cửu Cửu thôi.
“Phỉ Nhi, xin cô hãy bình tĩnh một chút được không. Nếu không thì cô cho xe vào vệ đường đỗ lại đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Mặc dù tôi biết cô rất ghét tôi, nhưng tôi muốn giúp cô mà.”
Phỉ Nhi cười cười lắc đầu: “Cho dù cô có nói gì đi nữa, tôi cũng không tin đâu. Mấy ngày trở lại đây tôi xem như đã hiểu rõ được rất nhiều chuyện. Tôi sẽ không đặt kỳ vọng hay mộng tưởng lên bất kỳ ai nữa. Tôi hận cô, nhưng tôi càng hận Bắc Minh Quân hơn. Để tôi kể cô nghe chuyện này nhé, cô có còn nhớ lần trước ở khách sạn Quân , vì sao cô lại bị cảnh sát bắt không? Đó là tác phẩm của tôi đấy, cho dù cảnh sát rồi cũng tra ra được là cô bị hãm hại thôi, nhưng tốc độ cô thoát ra được khỏi đó vẫn nhanh hơn tôi tưởng tượng một chút. Chẳng qua, khiến tôi càng ngạc nhiên hơn là: Buổi tối hôm xảy ra chuyện, tôi vốn định tung lên mấy video clip lên mạng, nhưng không ngờ mấy video clip ấy lại bị người nhanh chóng xóa sạch. Tôi biết người làm chuyện đó là ai, tôi nghĩ chắc cô cũng không ngốc đến độ không đoán ra được đâu nhỉ?”
Lời Phỉ Nhi nói lại một lần nữa khiến Cố Tịch Dao kinh ngạc, buổi tối hôm ấy cô đã phải chịu nhục nhã như thế, cả đời này chắc cũng không thể quên được.
Vậy mà đều là do Phỉ Nhi gây ra !
Không chỉ vậy, cô rất nhanh cũng đoán ra được người Phỉ Nhi đang ám chỉ chính là Bắc Minh Quân.
Phỉ Nhi nói đến đây, lại liếc nhìn Cố Tịch Dao ngồi ở băng ghế sau một cái.