Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2078

Chương 2078

Chú ba lại là người không muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tập đoàn Bắc Minh Thị, một lòng một dạ làm diễn viên nổi tiếng.

“Được rồi, hiện tại chúng ta tạm thời không thảo luận những chuyện này, bà nội đã nói chúng ta đi xuống ăn cơm, nếu để bọn họ chờ lâu cũng không tốt. Đến lúc đó bọn họ đi lên tìm chúng ta thì rất dễ lộ chuyện.” Trình Trình nói xong thì kéo tay Dương Dương đi ra ngoài.

Trình Trình và Dương Dương đi tới nhà ăn, đồ ăn đã được bày đầy bàn.

Chẳng qua từ đầu đến cuối Dương Dương không ăn được bao nhiêu.

Bắc Minh Đông nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu của Dương Dương thì hơi mỉm cười: “Dương Dương, con sao vậy. Hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị với con hay sao? Có phải con vẫn còn tức giận những lời chú nói vào buổi sáng đúng không? Đàn ông con trai không được nhỏ mọn như thế được không.”

“Chú ba, buổi sáng chú nói gì với Dương Dương vậy?” Trình Trình có chút tò mò hỏi.

Bình thường Dương Dương không tim không phổi, còn có gì có thể k1ch thích đến cậu chứ.

Bắc Minh Đông ra vẻ vô tội nói: “Còn có thể có chuyện gì, sau khi chú nghe thành tích của nó xong thì chỉ nói đùa với thằng bé một chút, hỏi nó có phải gian lận hay không, sau đó thằng bé đối xử với chú như thế.”

Trình Trình vừa nghe đã hiểu mọi chuyện. Nói Dương Dương gian lận là chạm vào ranh giới cuối cùng của cậu. Nếu không thì hôm qua cậu sẽ không nổi giận đùng đùng bỏ nhà đi như vậy đâu.

“Chú ba, việc này không trách chú, ngày hôm qua cháu chưa điều tra rõ ràng đã nói với ba mẹ. Vì vậy Dương Dương phải chịu oan uổng.”

Trình Trình nói xong thì quay đầu nhìn Dương Dương: “Cho nên hôm nay anh lại xin lỗi em.” Lúc cậu nói xong thì còn nháy máy ra hiệu với Dương Dương.

Để cậu đừng tiếp tục ầm ĩ nữa, nếu không thì sớm muộn gì cũng lộ chuyện.

Dương Dương cũng đi xuống bậc thương: “Được rồi, chuyện này coi như cho qua. Nhưng chú ba, con muốn phạt chú.”

Bắc Minh Đông thấy thái độ của Dương Dương dịu lại thì vội vàng gật đầu: “Được, con muốn gì thì chú cũng đồng ý được chưa?”

Giang Tuệ Tâm trừng mắt nhìn Bắc Minh Đông: “Minh Đông, con không thể nuông chiều Dương Dương như thế, nó muốn gì con cũng đồng ý. Nếu nó muốn mặt trăng trên trời, mẹ muốn xem con định lấy xuống thế nào.”

“Mẹ ơi, chuyện này quá đơn giản. Không phải mẹ kể cho con chuyện con khỉ hái trăng sao, đến buổi tối con sẽ đưa cho Dương Dương một chén nước. Để nó nhìn thấy ánh trăng dưới mặt đất là được.” Bắc Minh Đông cười hì hì nói, sau đó còn cố ý nhìn Dương Dương.

Dương Dương liếc Bắc Minh Đông một cái: “Chú ba, chú cho rằng con ngốc như con khỉ sao? Buổi tối có thể phản chiếu ánh trăng, vậy trời đầy mây và ban ngày thì sao? Hơn nữa con cũng không đưa ra vấn đề ngây thơ như vậy.”

“Ồ, không nhìn ra được nhiều ngày không gặp con, con càng trở nên nhanh mồm dẻo miệng.”

“Thật ra con chỉ có một yêu cầu: Đó là chú đưa con đến phim trường một lần nhìn xem rốt cuộc chú đóng phim thế nào, chỉ đơn giản như vậy.”

Trên mặt Bắc Minh Đông lộ vẻ xấu hổ: “Gần đây chú không có nhận quay phim, vậy thì sao đưa con đi xem được? Hay là chờ Trình Trình thi xong, chú đưa hai đứa đến Hoành Đi3m một chuyến được không?”

***

“Hoành Đi3m? Đó là đâu, công viên trò chơi sao?” Dương Dương lần đầu nghe thấy tên này.

Trình Trình ngồi bên cạnh tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ, đứa em trai này của cậu ngoại trừ chơi đùa và đồ ăn thì thật sự hiểu biết quá ít về sự vật trong nước.

Bình Luận (0)
Comment