Chương 2089
Đằng sau ông ta còn có một bóng dáng quen thuộc, chính là Đường Thiên Trạch.
“Mẹ con bà ấy bây giờ còn chưa ra sao?”
Đây là câu đầu tiên khi Lý Thâm nhìn thấy Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao nhìn Lý Thâm không có lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Cô nhìn thấy lông mày của Lý Thâm nhíu chặt lại, tinh thần rõ ràng rất căng thẳng.
Sua đó chính là sự trầm mặc hơn nửa tiếng nữa.
Mãi đến khi đèn cấp cứu bỗng tắt đi.
Cố Tịch Dao và Lý Thâm đều đưa mắt nhìn về cánh cửa lớn đang đóng chặt của phòng cấp cứu.
Lúc này, cửa lớn vừa mở một bác sĩ đi ra, anh ta tháo khẩu trang ra: “Ai là người nhà của Lục Lộ?”
***
“Tôi.”
“Tôi…”
Cố Tịch Dao và Lý Thâm đều không hẹn mà cùng đáp một tiếng.
Bác sĩ nhìn hai người: “Hai người rốt cuộc ai phải?”
Cố Tịch Dao bước lên một bước: “Tôi là con gái của bà ấy, các anh gọi điện bảo tôi đến đây.”
Lý Thâm cũng nhấc tay: “Tôi là chồng… trước của bà ấy.” Ông ta không biết nên định nghĩ thân phận này của mình như thế nào.
Cố Tịch Dao ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thâm, rất rõ ràng đối với cách giới thiệu của ông ta, cô rất để ý.
Chỉ có điều bây giờ là lúc quan trọng, cô không thèm tính toán gì với ông ta.
Cô bước hai bước đến trước mặt bác sĩ, lo lắng hỏi: “Xin hỏi mẹ tôi bà ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bác sĩ kể lại chuyện đã trải qua cho cô: “Hôm nay chúng tôi nhận được chuông báo khẩn cấp của mẹ cô. Khi chúng tôi chạy đến thì phát hiện bà ấy nằm trên giường đã bất tỉnh nhân sự rồi. Chúng tôi đưa bà ấy đến phòng cấp cứu, sau đó từ trong điện thoại của bà ấy tìm được số của cô.”
“Vậy mẹ tôi bây giờ tình trạng như thế nào rồi?” Cố Tịch Dao bây giờ càng muốn biết điều này.
Biểu cảm của bác sĩ rõ ràng rất nghiêm nghị, anh ta nhìn Cố Tịch Dao, sau đó giọng điệu trở nên rất trầm thấp: “Xin lỗi cô Cố, tuy chúng tôi đã cố hết sức cứu chữa cho bà Lục Lộ, nhưng vẫn không thể cứu được tính mạng của bà ấy.”
Sau khi Cố Tịch Dao nghe thấy câu này, cơ thể lập tức mềm nhũn, ngã quỵ ra đất.
May mà Đường Thiên Trạch cách cô không xa, rất nhanh đã đến bên cạnh cô, đỡ cô đứng vững.
“Bác sĩ, anh nói lại lần nữa.” Lý Thâm dường như không có nghe rõ, lại hỏi một lần nữa.
“Ý của tôi là bà Lục Lộ đã qua đời rồi. Vẫn mong hai người bớt đau buồn.” Bác sĩ nói xong thì xoay người đi.
Anh ta đi chưa lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, hai y tá đẩy chiếc giường từ trong đi ra, trên giường bệnh đã được phủ một tấm vải trắng.
“Anh buông tôi ra.” Cố Tịch Dao dùng súc giãy thoát khỏi đôi tay của Đường Thiên Trạch, đi tới cản trước chiếc giường phẫu thuật.