Chương 2131
Giang Tuệ Tâm nghe xong lời nói của Cố Tịch Dao, nhẹ gật đầu: “Nguyên, con đã nói như vậy, hơn nữa có con ở đây chống đỡ lúc Bắc Minh Thị gặp nguy cơ, dì yên tâm hơn nhiều. Nhưng mà dì vẫn rất lo lắng cho án của Quân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Cố Tịch Dao có chút thay đổi, cô cúi đầu trầm mặc một hồi nói: “Án của Bắc Minh Quân là tội giết người.”
“Giết người?” Giang Tuệ Tâm cứng đờ: “Sao có thể chứ, tính tình của Quân bình thường có chút dữ dội, nhưng mà không thể phạm tội lớn như vậy chứ. Vậy người bị hại là ai?”
Lúc này trong lòng Cố Tịch Dao vô cùng khó chịu, nhưng mà đã hỏi đến đây cô không thể không nói: “Người bị hại là.. Mẹ con.”
Giang Tuệ Tâm lập tức trừng lớn mắt, gương mặt kinh ngạc: “Con nói là Lục Lộ qua đời! Không thể nào. Lục Lộ thật là người có mệnh khổ, thật không dễ dàng mới gặp được con, bây giờ mẹ con lại âm dương cách biệt.”
Nói xong, bà ta cúi đầu xuống lấy khăn tay, nhẹ nhàng xoa hai mắt của mình, lộ dáng vẻ rất khổ sở.
Tiếp theo là một động tác làm Cố Tịch Dao khiếp sợ
Chỉ thấy bà ta đứng lên: “Nguyên, dì thay mặt Quân xin lỗi người mẹ đã mất của con.” Nói qua muốn quỳ gối với Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao sao có thể nhìn một người già cùng tuổi với mẹ mình quỳ xuống với mình chứ.
“Dì Tâm, dì làm gì vậy.” Nói xong, cô vội vàng đứng dậy đỡ Giang Tuệ Tâm lên.
“Nguyên, để gì tạ lỗi với mẹ của con. Là dì không biết cách dạy con mới tạo thành tổn thương lớn cho con và mẹ con như vậy. Lục Lộ à, sao mệnh của bà khổ như vậy chứ…”
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng đi xuống lầu vội vàng từ chỗ cầu thang.
Là Trình Trình cùng Dương Dương đi xuống.
Lúc Trình Trình đang xem video trong phòng ngủ của mình, nghe thấy có tiếng xe từ trong viện truyền đến.
Cậu tưởng là ba về, nên lên bệ cửa sổ nhìn xuống, là mẹ đến.
Cậu vội vã rời khỏi phòng mình, vào phòng Dương Dương, gọi Dương Dương: “Mẹ đến rồi.”
Chỉ có điều, hai cậu bé trong lòng tràn đầy vui mừng từ trên lầu đi xuống lại nghe thấy tiếng bà nội khóc dưới lầu, trừ cái đó ra còn mơ hồ nghe thấy tin bà ngoại qua đời.
“Mẹ, hai người nói thật sao, bà ngoại đã mất rồi?”
Cố Tịch Dao thấy bây giờ cũng không lừa dối được, chỉ đành gật nhẹ đầu.
“Không phải bà ngoại thân thể rất tốt sao, sao lại đột nhiên mất vậy?” Dương Dương nhíu mày, cậu bé có chút không rõ.
“Bà ngoại mất có liên quan đến ba à.” Trình Trình cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra.
Cố Tịch Dao kéo hai người con trai đến bên cạnh mình, nhìn Trình Trình, lại nhìn Dương Dương một cái.
“Chuyện này, con nít các con không cần phải lo, những chuyện này để mẹ xử lý có được không?”
Trình Trình rất muốn giúp mama, nhưng mà cô đã nói như vậy, cũng chỉ đành gật nhẹ đầu.
“Mẹ, con muốn về với mẹ, ở bên cạnh mẹ, bà ngoại qua đời rồi, trong lòng mẹ nhất định sẽ rất buồn.” Trình Trình nhìn thấy trong mắt Cố Tịch Dao cũng đã đong đầy nước mắt.
“Con cũng muốn đi với mẹ, con đã rất lâu không ở với mẹ rồi.” Dương Dương cũng là không cam lòng yếu thế nói.