Chương 2140
Chỉ có Bắc Minh Quân mới biết rõ chân tướng thật sự, nhưng anh lai không muốn nói chân tướng này ra.
Trừ cái đó ra, anh đã bắt đầu lo lắng, trừ Cố Tịch Dao, còn có ai có thể tiếp nhận vị trí tổng giám đốc này.
Sau khi qua cuộc họp kia, ai là người anh là quỷ cơ bản anh đã nắm rõ.
Muốn tìm một người thích hợp như vậy cũng khó làm.
Ngay lúc anh đang tự hỏi trên ghế sofa, một người cảnh sát nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
“Vào đi.” Bắc Minh Quân ngồi ở trên ghế sofa lên tiếng. Sau đó anh chậm rãi đứng lên.
Anh biết, đây là cảnh sát chuẩn bị mang mình đi thẩm vấn rồi.
Cửa được mở ra, một người cảnh sát đi vào.
Bắc Minh Quân nhìn anh ta một cái, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Anh Bắc Minh, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi. Hôm nay có người tới thăm anh.” Nhân viên cảnh sát kia nói xong, nói một tiếng với ngoài cửa: “Mọi người có thể vào rồi.”
Bắc Minh Quân hơi nghiêng nghiêng đầu hướng về cửa ra vào, sau đó hơi nhíu mày: “Sao mấy người lại đến đây?”
Chỉ thấy Hình Uy mang theo hai đứa con trai của mình từ bên ngoài đi vào.
“Ba ba.” Trình Trình gặp Bắc Minh Quân, gọi một tiếng.
Bắc Minh Quân gật nhẹ đầu.
“Mấy người chỉ có năm phút đồng hồ nói chuyện với nhau, tôi ở bên ngoài đợi.” Nhân viên cảnh sát nói với Hình Uy xong, đi ra ngoài.
“Ông chủ, cậu chủ rất nhớ anh, nên tôi mang hai người đến đây gặp anh.” Hình Uy nói.
Trình Trình kéo tay Dương Dương tay đi tới trước mặt Bắc Minh Quân, chỉ một ngày không gặp, nhưng là Trình Trình cảm thấy như cách một khoảng thời gian rất dài rồi.
“Ba ba, ba ở đây thế nào? Con tin, ba là vô tội, bà ngoại không phải do ba giết.” Trình Trình nói xong, thân thủ bắt lấy tay Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn Trình Trình, khóe miệng lộ ra nụ cười khó gặp: “Ba ở trong này rất khỏe, cảm ơn con đã tin tưởng ba, nhưng mà lần này xem ra có thể có chút phiền phức. Trình, con hứa với ba, mặc dù sau này ba có chuyện gì, con cũng phải chăm sóc mẹ và bà nội cho tốt có biết không?”
Sau khi Trình Trình nghe được câu này nước mắt bắt đầu lăn trong hốc mắt rồi.
Lời nói của ba như vậy làm cậu cảm thấy khó chịu, không riêng gì cậu, mà ngay cả Hình Uy đứng bên cạnh cũng cảm thấy trong lòng có chút mùi vị không đúng.
Bắc Minh Quân đưa tay lấy khăn tay của mình từ trong túi sách ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Trình Trình: “Trình, con bây giờ đã trưởng thành, không được rơi lệ.”
“Ba ba, con biết là ba bị oan, con nhất định sẽ giúp ba tìm được chân tướng, con sẽ cứu ba ra ngoài.” Trình Trình lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, thần sắc kiên định này giống Bắc Minh Quân như đúc.
Dương Dương đứng nhìn màn trước mắt này, mặc dù tình cảm của cậu bé và Bắc Minh Quân không sâu như Trình Trình, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, trong lòng cậu bé cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Từ cục cảnh sát đi ra, sắc mặt cùa Trình Trình và Dương Dương đều có chút không tốt.
“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, xin cậu yên tâm, tôi sẽ toàn lực giúp ông chủ tìm ra chân tướng.”
Trình Trình ngẩng đầu nhìn Hình Uy: “Cảm ơn chú Hình Uy.”
Hình Uy lái xe đưa Trình Trình và Dương Dương từ cục cảnh sát về lại cửa tiểu khu.
“Cậu chủ Trình Trình, cậu chủ Dương Dương, tôi đưa hai người đến đây trước. Bây giờ tôi còn phải chạy về xem bên cô chủ có gì cần giúp không.” Hình Uy nói xong, lái xe nhanh chóng rời đi.