Chương 2180
Lý Thâm nhìn Đường Thiên Trạch: “Thầy quyết định để con đi, nhưng không thể để cho Bắc Minh Khởi Hiên biết kế hoạch của chúng ta được. Con phải dùng đạo lý nước ấm luộc ếch để đối phó với Bắc Minh Khởi Hiên, biết chưa.”
Đường Thiên Trạch gật đầu, mặc dù anh ta biết cuối cùng thì mình và Cố Tịch Dao cũng phải giao đấu, nhưng trước lúc đó không cần phải tranh chấp với Cố Tịch Dao, anh ta vẫn có thể chấp nhận điểm này, xem như giúp cho Cố Tịch Dao chuẩn bị tâm lý trước.
Nếu như có thể thuyết phục Cố Tịch Dao về phe mình trong thời gian này thì bọn họ vẫn có thể chung sống hòa bình với nhau như trước đây, không cần phải xem nhau như kẻ thù.
“Được rồi, còn về cụ thể thì phải xem xem con làm như thế nào. Bây giờ thầy hơi mệt, con về chuẩn bị trước đi.” Sau khi nói dứt lời, Lý Thâm nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc, đổ hết tàn thuốc vẫn còn chưa cháy hết vào gạt tàn.
Đường Thiên Trạch nhìn vẻ mệt mỏi hằn trên gương mặt của ông ta.
“Được rồi thưa thầy, thầy nghỉ ngơi đi ạ. Con sẽ về chuẩn bị. Xin thầy yên tâm, con sẽ không làm cho thầy thất vọng đâu.”
…
Trong biệt thự của Bắc Minh Triều Lâm, Bắc Minh Khởi Hiên cầm điện thoại: “Mọi thứ ở đây đều tiến triển thuận lợi, các người còn có gì không yên tâm nữa, cần phải cử người sang đây không?”
Lúc Bắc Minh Khởi Hiên nghe thấy Đường Thiên Trạch cử người sang giúp đỡ mình, tinh thần anh ta trở nên căng thẳng.
Anh ta thường có cảm giác không tốt lắm, nhưng lại không thể thẳng thắn từ chối. Bởi vì dù sao mình cũng được bọn họ nâng đỡ, mặc dù bây giờ anh ta đã trở thành cổ đông lớn thứ hai trong Bắc Minh thị.
Trông danh tiếng có vẻ lẫy lừng, thế nhưng tất cả đều được bọn họ cho, nếu như không có bọn họ thì mình sẽ không còn gì cả.
Đường Thiên Trạch cầm điện thoại, anh ta cười lạnh: “Cậu Bắc Minh, có phải cậu còn hơi lo lắng không?”
“Không phải, không phải.” Bắc Minh Khởi Hiên cũng đã nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của Đường Thiên Trạch, anh ta vội vàng giải thích.
“Nếu đã như thế thì ngày mai tôi sẽ sang đấy, cậu chuẩn bị trước đi.” Sau khi nói dứt lời, Đường Thiên Trạch bèn cúp máy.
Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Bắc Minh Khởi Hiên chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Anh ta bước ra khỏi phòng mình, chậm rãi đi đến phòng khách.
“Khởi Hiên, con sao thế?” Lan Hồng thấy con trai hơi kém sắc.
Bắc Minh Khởi Hiên lắc lắc đầu: “Con không sao đau mẹ, chỉ có điều ban nãy con vừa mới nhận được một cuộc điện thoại. Ngày mai có người mới sẽ đến Bắc Minh thị của chúng ta.”
“Thảo nào con lại không vui. Bây giờ phòng nhân sự toàn là một đám ăn hại, đến việc có người mới mà cũng phải gọi điện cho con. Lẽ nào còn chê ba con ta rảnh rang quá à.” Bắc Minh Triều Lâm thở dài.
“Ba, người mới vừa gọi không phải là bộ phận nhân sự đâu, nhóm người ấy gọi đấy. Bọn họ cử người đến, bảo là muốn giúp đỡ chúng ta.” Nói đến đây, Bắc Minh Khởi Hiên cười khẽ: “Bọn họ nói thì nghe hay ho đấy, nhưng thực chất chẳng phải là muốn giám sát mình sao.”
Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Bắc Minh Triều Lâm cứng đờ. Trong lòng ông ta cũng biết rõ đám người ấy ghê gớm cỡ nào. Ông ta vỗ vỗ vai con trai: “Khởi Hiên, con cũng không cần phải tức giận với bọn họ, bây giờ ít nhiều gì chúng ta cũng còn phải dựa dẫm vào họ nữa kia mà.”
Bắc Minh Khởi Hiên gật đầu, bị người ta kiềm chế thì cũng chỉ đành bị bọn họ nắm mũi kéo đi mà thôi.
Chỉ có điều không biết lần này bọn họ cử người thâm nhập vào Bắc Minh thị là vì mục đích gì.