Chương 2259
Trình Trình dùng khuỷu tay của mình húc Dương Dương một cái, trong lòng nói sao lại không có phép tắc như vậy, ăn xong còn muốn xách về.
Dương Dương nhưng lại không hiểu ý của cậu, uổng công Trình Trình nhìn mà nói: “Không lẽ không được hả? Em là thấy đồ ăn hôm nay ngon, mẹ và em gái khẳng định là cũng chưa ăn cơm, chúng ta mang về cho mẹ với em ăn.”
***
Sau một bữa cơm trời cũng đã tối rồi.
Tuy rằng Trình Trình và Dương Dương nhiều lần bày tỏ mình có thể gọi xe về, nhưng mà cuối cùng Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết vẫn quyết định đưa các cậu về, dù sao bây giờ tuổi của các cậu vẫn còn rất nhỏ.
*
Xe vững vàng dừng trước cổng biệt thự của Lạc Kiều và Hình Uy.
Vừa mở cửa xe ra, Trình Trình và Dương Dương liền vội vã nhảy xuống.
“Cửu Cửu, dì Anna, dì Kiều Kiều, cục cưng. Đại trinh thám Dương Dương trở về rồi, nhìn coi đem gì về cho mọi người nè…” trong tay nhỏ của Dương Dương cầm hai bao thức ăn được đóng gói kĩ chạy vào cổng biệt thự.
Chẳng qua là, lúc cậu mới chạy được mấy bước đã dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nơi xa.
Trình Trình nhìn thấy hành động Dương Dương thật sự là có hơi khác thường, cậu liền nhanh chân đi tới: “Ê, em nhìn cái gì đó?”
“Chuyện này cũng quá kì lạ rồi, căn nhà đó đã rất lâu rồi không có sáng đèn, sao hôm nay lại đột nhiên sáng vậy.” Dương Dương như là lẩm bẩm, lại như là đang nói với Trình Trình.
Trình Trình Thuận theo ánh mắt của Dương Dương mà nhìn qua, quả thực cũng khiến cậu cảm thấy có chút bất ngờ. Lẽ nào là mẹ tới đó?
Trong lòng của các cậu đều rất rõ, tòa biệt thự ở sườn núi đó là ba tặng cho mẹ. Chỉ là sau cùng mẹ từ chối nhận tòa nhà đó.
Thế cho nên bây giờ họ đều ở nhờ chỗ của Lạc Kiều.
Nhưng nghĩ không ra lý do gì mà mẹ lại tới đó, các cậu hiểu quá rõ tính cách của mẹ.
Vậy người ở trong đó sẽ là ai đây?
“Các con làm sao vậy?” Dư Như Khiết lúc này đã cừng với Mạc Cẩm Thành chậm rãi đi tới đằng sau hai đứa trẻ.
“Bà nội, chúng con đang nhìn tòa nhà đó.” Trình Trình nói rồi vươn tay chỉ cho bà coi.
“Căn nhà đó có cái gì lạ hả?” Dư Như Khiết nhìn như thế nào cũng nhìn không ra tòa nhà ở sườn núi đó chỗ chỗ nào kì lạ, nếu như nói là có, vậy cũng chỉ là đặc biệt hơn so với bất kì một tòa biệt thự nào ở trong khu dân cư mà mình sống này, hơn nữa nằm ở sườn núi, trên cao nhìn xuống rất có khí thế.
“Đó là nhà của ba tặng cho mẹ, chỉ là cuối cùng mẹ cũng không cần.” Dương Dương liền giải thích một câu.
Dư Như Khiết khẽ cau mày, thì ra phía sau tòa nhà đó còn có một câu chuyện như vậy.
“Sau khi mẹ từ chối nhận tòa nhà đó, trong đó vẫn luôn tối om. Hôm nay đột nhiên sáng đèn, ai trong chúng ta ở trong đó.”
“Có cái gì phải nghĩ chứ, sau khi chúng ta đưa đồ ăn cho mấy người dì Kiều Kiều, đến tòa biệt thự đó xem thử không phải liền rõ sao.” Dương Dương nói rồi liền cầm đồ ăn chạy đến cổng.
Tay của cậu đã bị đầy, không có cách nào ấn chuông cửa.
Cậu dứt khoát dùng cái đầu nhỏ tống liền mấy cái lên cổng.
Cổng lớn phát ra tiếng vang nặng nề “Bịch bịch…”
Qua không tới hai phút, cổng đã mở ra.