Chương 2267
“Mấy đứa đang làm cái gì vậy?” Lúc này Bắc Minh Quân lên tiếng nói, giọng nói của anh rõ ràng là không vui.
Bởi vì anh nhìn thấy đứa bé đó hiển nhiên là Dương Dương bởi vì cũng chỉ có thằng bé ăn mặc cổ quái như vậy, mà cô bé ở trước mặt của cậu…
Bóng lưng đó có nhìn như thế nào cũng không giống với người xuất hiện trên tivi, hình như là dáng người cũng không nhỏ…
Nghe thấy âm thanh chất vấn làm cho thân thể của Dương Dương đang quay lưng về phía cửa ra vào run rẩy, nghiêng đầu sang: “Mẹ, ba, sao hai người lại đến đây?”
“Dương Dương, con mặc quần áo spiderman làm gì vậy chứ hả, cô bé kia là ai?” Không đợi Bắc Minh Quân mở miệng trước, Cố Tịch Dao liền đoạn quyền nói trước.
“Hắc hắc, mẹ đoán thử xem, đoán đúng thì sẽ có thưởng.” Dương Dương còn cố ý vui đùa.
Nhìn thấy bộ dạng này của Dương Dương, trong lòng của Cố Tịch Dao lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặc dù là như vậy nhưng trên mặt của cô vẫn phải duy trì sự nghiêm túc, không thể để cho Bắc Minh Quân nhận ra có sơ hở gì.
“Đoán cái gì mà đoán, quay lại đây cho mẹ, nhanh lên.”
Chỉ nhìn thấy cô bé đang ngồi xổm xuống chậm rãi xoay người lại.
“Trình Trình, là con?” Quả thật là Bắc Minh Quân có chút giật mình, nhưng mà anh cũng đã nhận ra từ rất sớm rằng cô gái nhỏ ở bên cạnh của Dương Dương cùng với cô bé trên tivi hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Bé cưng Trình Trình, con làm gì với Dương Dương vậy hả, nó điên rồi mà sao con cũng đi theo nó vậy chứ?” Cố Tịch Dao ra vẻ rất ngạc nhiên, nói xong liền vội vàng đi tới.
“Không phải là lần trước bọn con biểu diễn rất tốt ở buổi biểu diễn văn nghệ ở trường học đó à, lần này giáo viên lại muốn chúng con diễn một tiết mục nửa đó. Dương Dương liền nghĩ giống như là trong phim điện ảnh vậy đó, quay một câu chuyện của spider man.” Trình Trình nói xong thì đứng dậy đi đến trước mặt của Bắc Minh Quân rồi gọi một tiếng: “Ba.”
Bắc Minh Quân nhíu mày lại, nhẹ gật đầu, anh thật sự không ngờ đến đứa con trai do một tay mình dạy dỗ ở cùng với mẹ nó một khoảng thời gian rất ngắn mà lại giống như biến thành người khác, nếu như đổi lại là trước kia thì Trình Trình ngàn vạn lần không chịu mặc quần áo như vậy.
Anh nghĩ đến chỗ này, ánh mắt quét nhìn bốn phía, sau đó đôi mắt hơi híp lại: “Đó là cái gì vậy?”
Một câu nói đó của Bắc Minh Quân làm cho Cố Tịch Dao và Hình Uy vừa mới buông lỏng tâm thái giờ phút này lại kéo căng lên như dây cung một lần nữa.
Nhất là Cố Tịch Dao, cô thuận theo ánh mắt của Bắc Minh Quân nhìn sang, chỉ nhìn thấy ở đằng sau cái tủ nhỏ ở góc tường cách với bọn họ một khoảng cách không xa dường như vật được che kín ở phía dưới tấm vải, nó có hơi rung chuyển.
Không phải vật đang được che đó là Cửu Cửu đó chứ!
Lần này tiêu đời rồi!
Dường như là Cố Tịch Dao đã có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Bắc Minh Quân kéo cục cưng nhỏ ra khỏi tấm vải đó, sau đó mang theo con bé đi khỏi nơi này mà không thèm quay đầu lại, thậm chí cô cũng đã nhìn thấy được gương mặt mang theo hoảng sợ của Cửu Cửu.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy sau lưng của mình đang có hơi lạnh bốc lên.
“Cái gì, cái gì chứ?” Không chỉ có Cố Tịch Dao chú ý đến, ngay cả Trình Trình và Dương Dương còn có Hình Uy đều chú ý đến ánh mắt của Bắc Minh Quân.
Vẫn là Dương Dương linh hoạt hơn, vừa nói vừa giả vờ nhìn loạn xung quanh, đồng thời đung đưa ở trước mặt của Bắc Minh Quân, có ý đồ làm hỗn loạn tầm mắt của ba.
Trong mắt của Bắc Minh Quân không bỏ sót một hạt cát nào, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Cố Tịch Dao và Hình Uy hơi thay đổi, sau đó đưa tay đẩy Dương Dương đang lắc lư ở trước mặt của mình ra.