Chương 2285
“Như Khiết, nếu như em không yên lòng thì gọi qua hỏi một chút đi.” Sao Mạc Cẩm Thành có thể không hiểu được tâm trạng lúc này của bà.
Lúc Dư Như Khiết gọi đến một lần nữa lại truyền đến âm thanh đối phương đã tắt máy.
…
Mạc Cẩm Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của Dư Như Khiết: “Không cần phải lo lắng như vậy đâu, chỉ là khoảng thời gian gần đây Quân gặp một vài chuyện cảm thấy không vui vẻ mà thôi. Chờ khoảng thời gian này trôi qua đi rồi, anh nghĩ là thằng bé sẽ tập trung lại, anh thấy là thằng bé cũng không phải là kiểu người bởi vì một chuyện nào đó mà không gượng dậy nổi. Đúng rồi, lúc nãy thằng bé nói gì với em trong điện thoại vậy?”
Dư Như Khiết gật đầu, sau đó thở dài nói: “Quân gọi điện thoại nói…”
Bà chưa kịp nói tiếp thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Chỉ có điều âm thanh chuông điện thoại không phải là của Dư Như Khiết, mà là của Mạc Cẩm Thành.
“Là Tịch Dao, có thể nói đứa nhỏ Quân với Tịch Dao thật đúng có thể là một đôi, em nhìn xem ngay cả gọi điện thoại mà bọn nó cũng người gọi trước người gọi sau.” Khóe môi của Mạc Cẩm Thành mang theo một nụ cười nhỏ.
“A lô, Tịch Dao đó à, đã trễ như vậy rồi con tìm ba nuôi có chuyện gì không?” Ông vừa mới định nói lúc nãy Bắc Minh Quân cũng gọi điện thoại đến, nhưng mà nhìn thấy Dư Như Khiết vẫn cứ luôn khoác tay với ông ta, ông ta liền hiểu ngay là có chuyện gì, lời đến khóe miệng cuối cùng cũng vẫn bị nuốt trở về.
Chỉ có điều là Cố Tịch Dao cũng không cảm nhận ra chuyện gì, cô tiếp lời: “Ba nuôi, lúc nãy con có gọi điện thoại cho dì Như Khiết, nghe thấy đường dây của dì ấy bận cho nên con mới gọi cho ba.”
“À, hóa ra chuyện là như thế à, chẳng qua lúc nãy bà ấy muốn gọi điện thoại cho Quân mà thôi.” Mạc Cẩm Thành vừa mới nói tới đây thì nhìn thấy Dư Như Khiết điên cuồng nháy mắt với mình, chắc có lẽ là ông ta không nên nói như vậy.
Nhưng mà nói cũng đã nói ra rồi, cũng không có cách để rút lại.
“À.” Cố Tịch Dao chỉ thấp giọng trả lời lại một câu, nhưng mà cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng mà Mạc Cẩm Thành lại tự mình nói: “Có điều là từ đầu đến cuối điện thoại của thằng bé vẫn ở trạng thái tắt máy, con có biết là sau khi Quân ra khỏi tòa án, dì Như Khiết của con vẫn cứ luôn lo lắng cho thằng bé. Tịch Dao, nếu như con biết thằng bé ở đâu thì làm phiền con nói lại với nó, mẹ của nó rất lo lắng cho nó, nếu như có thể thì gọi điện thoại cho bà ấy với.”
Cố Tịch Dao không nói chuyện, lúc nãy Bắc Minh Quân vừa mới đến đây, cô nhỏ giọng đáp lời lại: “Dạ, con biết rồi ba nuôi, nếu như con gặp anh ta thì con sẽ thông báo cho anh ta là dì Như Khiết gọi điện thoại cho anh ta.”
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Cố Tịch Dao, Mạc Cẩm Thành mang theo nụ cười, ra dấu ok với Dư Như Khiết, sau đó lại trở nên nghiêm túc: “À đúng rồi, Tịch Dao, con điện thoại cho ba là có chuyện gì không vậy?”
“Ngày mai con muốn dẫn bọn nhỏ đi hạ táng cho mẹ, hai người chính là bạn bè tốt nhất cả đời này của mẹ con, cho nên con muốn mời hai người đến đưa tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng, không biết là ngày mai hai người có rảnh không ạ?”
“Rảnh chứ rảnh chứ, đời này chúng ta và mẹ của con có thể quen biết với nhau cũng coi như là duyên phận của nhau, là bạn bè với nhau, chúng ta nên đưa bà ấy đoạn đường cuối cùng. Ba nghĩ là bà ấy trên trời có linh thiêng, nhìn thấy chúng ta đưa tiễn bà ấy, vậy cũng có thể yên nghỉ rồi, ngày mai lúc mấy giờ vậy con?”
“Con định dẫn bọn nhỏ xuất phát lúc sáu giờ.” Cố Tịch Dao nói.
Mạc Cẩm Thành gật đầu: “Được, ba sẽ đến đó đúng giờ.”